Ngày Giang Lạc Dao chuyển đến ký túc xá của chúng tôi, tôi đang thu dọn quần áo sang mùa mới.
Cô ta đột nhiên mở miệng : "Tôi hâm mộ Hạ Ngữ thật đấy, cậu ấy có nhiều quần áo đẹp như , chắc hẳn rất đắt tiền đúng không? Không giống như tôi, chỉ đủ tiền mua đồ vỉa hè, cho tới giờ cũng chưa bao giờ mặc quần áo đắt tiền như ..."
Tôi không nhịn liếc mắt.
Cô ta điều này không ngoài việc ám chỉ muốn tôi đưa cho ta một ít quần áo.
Ở kiếp trước, tôi quả thật đã cho đi không chỉ quần áo mà còn cả thức ăn và đồ dùng.
Cuối cùng đổi lấy cái ch-ếc bi thảm.
Kiếp này, nếu không chơi ch-ếc ta, thì cũng thật xin lỗi cơ hội ông trời đã ban cho tôi sống lại.
"Vậy mấy bộ quần áo này cậu cứ cầm lấy đi, dù sao Hạ Ngữ cũng có rất nhiều quần áo. Sau này nếu cậu cần gì thì cứ với cậu ấy, cậu ấy sẽ không keo kiệt đâu."
Tôi còn chưa kịp gì, thì một người cùng phòng đã tự mình chủ trương đưa cho Giang Lạc Dao bộ quần áo tôi mới mua ngày hôm qua.
Tôi lạnh lùng ấy: "Hạ Thi Lan, bình thường tôi cho cậu nhiều mặt mũi quá à?"
Hạ Thi Lan sửng sốt, có chút kinh ngạc.
Tính ra thì, tôi chưa bao giờ chuyện với ấy bằng giọng điệu này.
Ngay cả khi ấy không biết xấu hổ lấy đồ đạc của tôi tỏ ra hào phóng với người khác, tôi cũng không quan tâm chút nào.
So với tiền tài là vật ngoài thân, thì tôi coi trọng hơn.
Nhưng sau khi ch-ếc một lần, tôi mới rõ một số "người " này chẳng hơn gì heo ch-ó.
Tôi vẫn chưa quên cái ch-ếc bi thảm của mình, Hạ Thi Lan cũng góp một phần công lao.
"Hạ Ngữ, cậu cái gì? Chỉ là một bộ quần áo thôi, không cần phải so đo chứ?"
Hạ Thi Lan lý sự không giỏi, cái rất mạnh mồm.
Bạn thấy sao?