Trước khi đến Võ đường Phó Kỳ Ngọc đã dùng qua thiện, ta ở lại Đông cung sắp xếp lại chuyện nội vụ, phân phó nha hoàn mang trà lạnh cùng Thục cầm tới trước.
Hôm nay người luyện võ cùng Phó Kỳ Ngọc là Ngự tiền thị vệ Bùi Từ, trưởng tử của Đại tướng quan, cũng là một trong thư đồng của Thái tử.
“Điện hạ, thiếp tới muộn rồi.” Ta hơi nhún người thi lễ với Phó Kỳ Ngọc.
“Tham kiến Thái tử phi.” Bùi Từ cũng chắp ta với ta, trêu chọc, “Khó trách hôm nay Thái tử không yên lòng, hóa ra là đang chờ Thái tử phi đến.”
Ta mỉm , sai nha hoàn đưa trà lạnh cho Bùi Từ.
“Mời Thái tử dùng trà.” Ta cầm khăn tay, giúp Phó Kỳ Ngọc lau mồ hôi lấm tấm trên trán.
Phó Kỳ Ngọc nhận chén trà, ánh mắt dịu dàng ta chăm .
“Trước kia luyện võ với Thái tử cũng không thấy thần và ngài có gì khác biệt, bây giờ mới phát hiện Thái tử có Thái tử phi rồi, thần vẫn còn đơn.” Bùi Từ bộ ai oán thở dài.
“Không những thế, ngươi còn nhiều nữa.” Phó Kỳ Ngọc mắng một câu.
Bùi Từ lập tức chắp tay cáo lui.
Sao ta lại không hiểu ý tứ của hắn chứ.
Đơn giản là đang cảm thán thủ đoạn của ta cao minh, chỉ trong một đêm đã lấy lòng Thái tử.
Buồn , nếu ta không chịu khó chăm sóc Phó Kỳ Ngọc, chẳng lẽ còn chờ muội muội ngươi đến pha trà rót nước cho hắn sao? Kiếp trước, muội muội của Bùi Tứ là Bùi Thi Dư mượn cớ đưa trà cho ca ca, trời còn chưa sáng đã chờ trước Võ đường, cuối cùng có thể đưa cả bản thân tiến vào Đông cung. Chẳng lẽ Đông cung lớn như còn thiếu một chén trà của nàng ta sao?
Ta biết Đông cung có thêm mỹ nữ là chuyện sớm muộn, vẫn cần phải tranh thủ thời gian giành sự sủng ái của Thái tử, sau đó có trưởng tử của hắn, nắm giữ quyền chủ mẫu, như mới có thể đảm bảo địa vị sau này.
“Điện hạ, thiếp cả gan muốn mời điện hạ múa kiếm một khúc, thiếp ở bên gảy đàn trợ hứng cho ngài, có thể sao?” Ta nhẹ nhàng hỏi.
Phó Kỳ Ngọc vui vẻ đáp ứng.
Ta ngồi xuống trước án cầm, bàn tay trắng nõn nhẹ nhàng gảy trên dây đàn.
Tiếng đàn du dương như nước chảy bên tai, khi cao vút dâng trào, lúc lại trầm lắng uyển chuyển, phối với kiếm pháp của Phó Kỳ Ngọc càng thêm hoàn mỹ.
Ta lén quan sát Phó Kỳ Ngọc, hắn mày kiếm mắt sáng, vóc dáng cao ráo, công pháp sắc bén lại mang theo một chút tao nhã, thật là cảnh đẹp ý vui.
Đời trước, ta chỉ lo nhạo Trình Uyển Ngưng ngu ngốc, chưa từng bận tâm liếc Phó Kỳ Ngọc một cái.
Bây giờ nghĩ lại mới nhận ra, sao hắn có thể không hiểu phong cho ? Rõ ràng là một nam nhân tuấn mỹ đường hoàng, phong hoa tuyệt đại như .
Khúc nhạc kết thúc, ánh mắt Phó Kỳ Ngọc sáng rực ta chăm chăm.
“Khanh Khanh thấy thế nào?” Phó Kỳ Ngọc tra trường kiếm vào vỏ, bước tới trước mặt ta.
“Điện hạ oai phong phi phàm, thiếp vô cùng thán phục.” Ta chân thành tán thưởng từ đáy lòng.
“Cầm nghệ của Khanh Khanh cao siêu hơn người, thật khiến phải bằng con mắt khác.”
“Chẳng qua thiếp chỉ học chút kỹ năng thông thường, khiến điện hạ chê rồi.” Ta khiêm tốn cúi đầu.
“Hôm nay Khanh Khanh vất vả rồi, phải ban thưởng thật hậu mới phải.” Phó Kỳ Ngọc vươn tay nâng cằm ta, thanh âm ẩn ẩn ý vị trêu chọc.
Ta thuận theo dựa vào ngực hắn, mềm mại hỏi, “Vậy điện hạ định thưởng gì cho thiếp?”
“Khanh Khanh muốn thưởng gì?” Hắn cố ý kéo dài âm cuối, hai mắt ta đầy mong chờ.
Khuôn mặt ta đỏ lên, kiễng chân ghé sát bên tai hắn nhỏ giọng, “Đêm qua điện hạ đã thưởng đủ cho thiếp rồi.”
Hô hấp của Phó Kỳ Ngọc như bị kiềm hãm, nhu trong mắt bất chợt nóng bỏng rực sáng.
Ta vừa lòng mỉm , xem ra, Thái tử điện hạ cũng không phải không gần nữ sắc như lời đồn.
Ta thường theo Phó Kỳ Ngọc đến Võ đường, cầm kiếm hòa minh, do các vị tiểu thư thế gia cũng chẳng còn cơ hội đến đưa trà rót nước như đời trước nữa.
Điều này khiến ta yên lòng không ít.
10
Ba ngày hồi môn, Phó Kỳ Ngọc cùng ta trở về phủ Thái phó, khiến phụ thân và mẫu thân cảm niệm thiên ân, đây chính là thể diện mà Thái tử cố ý dành cho Trình gia.
“Còn Uyển Ngưng, thật là…” Vừa mới hồi phủ, mẫu thân đã sâu kín thở dài.
Ta đặt chén trà trong tay xuống, biết mẫu thân đang có chuyện muốn , “Sao hôm nay con không thấy tỷ tỷ ?”
“Nàng hiện giờ không còn thời gian để ý đến người muội muội như con nữa.” Thanh âm của mẫu thân mang theo tiếc hận rèn sắt không thành thép.
Ta nghi hoặc hỏi, “Tỷ tỷ và Cố Thế tử thế nào rồi?”
Mẫu thân lắc đầu, muốn lại thôi.
Trái tim ta căng thẳng.
“Hai nhà an bài tháng sau sẽ tổ chức hôn lễ.” Ngữ khí của mẫu thân có chút nặng nề.
Đại hôn của ta phải chuẩn bị trước ước chừng ba bốn năm, mà Trình Uyển Ngưng còn chưa đến vài tháng, đã vội vàng gả đến Cố phủ.
Ta kinh ngạc mẫu thân, “Nhanh như sao?”
Mẫu thân yên lặng một chút, mới hạ giọng , “Thân thể của Uyển Ngưng không chờ .”
Ta có chút sửng sốt, sao lại như ?
“Phụ thân con vô cùng tức giận, cũng không còn cách nào.” Mẫu thân thở dài, “Dù sao cũng không thể để nàng lớn bụng ở mẫu gia .”
Đời trước, ta biết đời sống của Cố Ngôn hỗn loạn, tuyệt đối không ngờ hai người bọn họ lại to gan lớn mật như . Nếu như bọn họ sinh ra ở một gia đình bình dân, bị đánh chết hoặc dìm lồng heo cũng là lẽ thường.
Chuyện đã đến nước này, chỉ có thể nhân lúc bụng còn chưa hiện mà kết hôn mới giữ thanh danh cho hai nhà.
“Uyển Ngưng này…” Mẫu thân cũng vô cùng đau lòng, “Mấy năm trước ta chỉ lo bồi dưỡng cho con, hi vọng sau này Hoàng thất không coi thường phủ Thái phó, không ngờ tới nàng ta lại bị hậu trạch dạy ra như . Đúng rồi, Thái tử điện hạ có tốt với con không?” Mẫu thân đột nhiên hỏi.
Ta phục hồi lại tinh thần, nhẹ nhàng đáp, “Điện hạ chính trực nghiêm cẩn, là một trượng phu tốt.”
Ta biết mẫu thân thích nghe lời gì, đương nhiên không thể những ngày này vẫn luôn cẩn thận chăm sóc Thái tử . Trong mắt bà, đây đều là những kế vặt của thiếp thất, không phải chuyện chủ mẫu nên .
“Nghe hôm nay Thái tử cố ý xuất từ kho riêng không ít quà hồi môn.”
“Đây đều là điện hạ kính trọng phụ thân, cũng coi trọng phủ Thái phó.”
Mẫu thân vừa lòng gật đầu, “Như tốt nhất.”
Bạn thấy sao?