7
Lưu Tiểu Khê mời rất nhiều học thời trung học và đại học, trực tiếp biến cuộc hẹn hai người trở thành một bữa tiệc họp lớp.
Cô ta một đám người vây ở giữa, vốn đang duyên dáng che miệng , sau khi thấy tôi, ánh mắt lóe qua vẻ đắc ý, sau đó lập tức bày ra dáng vẻ đáng thương, lắc lư đi về phía tôi.
“Tinh Nhiên, tôi biết thời đi học tôi không thể so sánh với , nên hiện tại tôi trở nên nổi tiếng mới khiến tức giận, cố ý dẫn dắt ngôn luận quay lưng lại với tôi. Tôi có thể hiểu tâm trạng của , những gì tôi có hiện tại cũng là vất vả cố gắng mới đạt , thậm chí tôi từng ba ngày không chợp mắt để sửa kịch bản, để quay cảnh ngã xuống nước hoàn mỹ, tôi phải học nhảy cầu mấy lần trong mùa đông lạnh buốt. Cho nên, có thể nể mặt từng là học mà buông tha cho tôi không, đừng cố ý chỉnh sửa video xấu tôi nữa?”
Tôi yên lặng không .
Những người vừa mới vây quanh Lưu Tiểu Khê lập tức căm phẫn đứng ra bảo vệ kẻ yếu:
“Đúng đấy, có những người lòng dạ hẹp hòi, bản thân không có năng lực lại không muốn thấy người khác sống tốt hơn mình, đúng là không biết xấu hổ!”
“Trời ạ, hóa ra tài khoản cố ý bôi nhọ Khê Khê của chúng ta lại chính là Tinh Nhiên! Đúng là nghĩ không ra, nữ thần vườn trường một thời lại có thể ra loại chuyện này!”
“Có gì mà nghĩ không ra, nhất định là thấy Khê Khê thay đổi nên ghen tị!”
Ở nơi mọi người không thấy, Lưu Tiểu Khê đắc ý nhướn mày với tôi.
Tôi mỉm với mọi người, sau đó rút trong túi xách ra một chiếc khăn tay, hung hăng quẹt qua miệng của ba vừa lên tiếng, “Ai nha, các thật là, ăn cơm trong WC thì cũng phải nhớ lau miệng chứ, bảo sao thở ra toàn mùi rác như !”
Son môi đỏ chót của ba người bị lem ra khắp mặt, nháy mắt biết thành ba tên hề.
Ba người tức đến nổ đom đóm, tiến lên muốn giật tóc đánh tôi, “Lý Tinh Nhiên, có bệnh đấy à?!”
Tôi nắm lấy chai rượu rỗng đã chuẩn bị trước, đập thẳng vào đầu mình, bình rượu chất liệu đặc biệt lập tức vỡ tan, túi máu tôi giấu trong tóc cũng rách ra, máu chảy ào ạt, ướt đỏ khuôn mặt.
Những người còn đang hào hứng xem kịch xung quanh lập tức giật nảy mình, ngay cả ba người vừa muốn lao lên tính sổ với tôi cũng vội vàng lùi lại, hoảng sợ tôi.
Tôi quan sát phản ứng của mọi người, âm thầm vừa lòng, quả nhiên, người điên đúng là thật tốt, có thể hành sự tùy ý, mọi người lại chỉ dám e sợ né tránh.
Đời trước, fan cuồng của Lưu Tiểu Khê cũng quyền cước đá với tôi và Trình Thư Ngôn, đến loạn trước công ty và khu nhà chúng tôi ở, lại mượn cớ có bệnh tâm thần nên chúng tôi không thể phản kháng.
Phục hồi tinh thần, tôi nở nụ trên khuôn mặt đầy máu, như chẳng có chuyện gì xảy ra, “Xin lỗi, bác sĩ tâm lý tôi bị rối loạn tâm thần, thỉnh thoảng sẽ không tự khống chế cảm , hy vọng mọi người thông cảm.”
8
Lưu Tiểu Khê thấy mọi chuyện không diễn ra theo ý muốn của ta, vội vàng tìm cái vãn hồi, không đồng về phía tôi, “Tinh Nhiên, đừng giả bộ nữa. Anh Thư Ngôn đã với tôi rồi, kết quả kiểm tra sức khỏe tháng trước của vẫn rất bình thường, ban nãy rõ ràng là cố ý dọa đám San San.”
Thừa dịp ta còn đang ra sức tự trấn an, tôi chọn đúng thời cơ, dùng chiếc khăn mới lau miệng ba người kia nhét vào miệng Lưu Tiểu Khê.
Cô ta bận giả mù sa mưa vẫn chưa phát hiện ngay, tới khi nhận ra trong miệng mình là thứ gì, khuôn mặt lập tức tái nhợt.
Tôi thản nhiên mỉm ta, “Xin lỗi, thật sự rất thối nên tôi không nhịn , khi đánh răng thì nhớ đánh kỹ một chút. Nếu không đủ thì dùng hẳn cọ bồn cầu, chứ mùi vị kia mọi người xung quanh không chịu nổi đâu.”
Sắc mặt Lưu Tiểu Khê tái xanh tái xám, bầm mặt một hồi mới có thể đè nén cơn giận xuống, nặn ra một nụ khó coi, “Tinh Nhiên thật biết , bỏ đi, chúng ta vào trong trước đã. Tôi đã đặt phòng trước rồi, hôm nay tôi mời, mọi người đừng khách khí.”
Lưu Tiểu Khê vung tay hào phóng, mọi người lập tức hò reo vui vẻ, như mới ép xuống huống xấu hổ vừa rồi.
Tôi nhướn này, mà không nổi giận, xem ra trong khách sạn vẫn còn kinh hỉ chờ tôi!
Cũng không biết, món quà tôi và Lưu Tiểu Khê chuẩn bị cho nhau, nước cờ của ai sẽ kinh bạo hơn.
Tôi nhấc chân, giữ nguyên khuôn mặt đầy máu, dưới ánh mắt dè chừng của mọi người, bình thản đi theo Lưu Tiểu Khê.
Thật ra tôi cũng cảm thấy khá khẩn trương, khó lòng nhịn nổi mà chờ mong thấy biểu sụp đổ của ta, chỉ cần tưởng tượng thôi cũng đã khiến tôi thư thái.
Sau khi bước vào phòng, mọi người lần lượt ngồi xuống bàn tròn, chỉ có hai vị trí cạnh tôi là không có ai tiến đến.
Tôi giương mắt quanh, ánh mắt những người đó tôi không phải ghét bỏ chính là khinh thường, còn kèm theo một chút sợ hãi, giống như trên người tôi mang theo mầm bệnh lây lan nguy hiểm nào đó.
Sau khi mọi người ngợi khen khích lệ một phen, Lưu Tiểu Khê nhanh chóng tự tin trở lại, quên mất chút giáo huấn ban nãy ở cửa khách sạn, bắt đầu chuyện với tôi.
“Đúng rồi, Tinh Nhiên, sao hôm nay Thư Ngôn không đến cùng ? Trước đây không phải ấy rất thích sao? Lại còn tổ chức tiệc sinh nhật cho , mong sánh vai đời đời kiếp kiếp, bây giờ xem ra hào quang của không còn, chắc đã sớm bị ấy chán ghét vứt bỏ đúng không?”
Tôi không nhanh không chậm gắp một đũa đồ ăn, nhai nuốt mấy miếng, sau đó ghét bỏ nhả ra chiếc khăn ăn bên cạnh, “Cái thứ dưa già giả non gì đây, ăn thật kinh tởm.”
“Cô… Lý Tinh Nhiên, có ý gì? Tôi muốn chuyện đàng hoàng với , lại cứ âm dương quái khí nhằm vào tôi, rốt cuộc có thể có chút lương tri không? Chẳng lẽ chỉ vì tôi sống tốt hơn mà phải đối địch với tôi như ?!” Lưu Tiểu Khê run rẩy chỉ vào tôi, ngực cũng phập phồng, khiến nam giới tham dự bữa tiệc này đều không tự chủ mà bị hút mắt vào ta.
Cô ta dường như còn rất tự hào, ánh mắt tôi mang theo cả đắc ý và chế giễu, cố ý ưỡn ngực thẳng lưng phô bày ra đường cong của mình.
Bạn thấy sao?