1
“Các bảo bối, cảm ơn mọi người rất nhiều, mọi người khiến tôi cảm quá.” Trong livestream, Lưu Tiểu Khê che miệng bộ vô cùng , “Tuy tôi vẫn ấy như cũ, nếu ấy đã lựa chọn phản bội tôi, tôi cũng không muốn não đương để người ta phỉ nhổ. Chúc ấy mạnh khỏe an yên đã là sự rộng lượng cuối cùng của tôi rồi.”
Lưu Tiểu Khê vừa dứt lời, số người theo dõi ta lập tức tăng lên gấp ba, khu bình luận cũng khen không dứt miệng:
[Huhu, thích nhất là tiên nữ nhân gian như , vĩnh viễn ủng hộ Khê Khê!]
[Không sao không sao, ôm ôm nào, là gã đàn ông kia không biết tốt xấu, không nhận ra Khê Khê của chúng ta thiện lương thế nào.]
[Mọe nó chứ, có ai biết tiểu tam là ai không? Để ta biết sự lợi của thời đại internet!]
Đời trước, tôi cũng có theo dõi livestream này, không để tâm lắm, càng không nghĩ đến mình chính là tiểu tam trong miệng đám người kia.
Khi ấy tôi chỉ cảm thấy chủ livestream này thật kỳ lạ, rõ ràng không sao không để bụng, lại tỏ ra đáng thương để tranh thủ sự đồng cảm của người khác, dung túng bọn họ mắng chửi nữ phụ trong livestream của mình.
Tôi cúi đầu gõ bình luận, [Chủ livestream không muốn quấy rầy chuyện cảm của người khác, lại liên tiếp tiết lộ tin tức về nam chính và nữ phụ, xin hỏi là vô hay cố ý ?]
Tôi copy rồi spam bình luận này để bất kì ai xem livestream cũng có thể thấy .
Quả nhiên, lập tức có người nghi ngờ giống tôi:
[Tôi cũng thấy như , cảm giác như chủ livestream đang giả bộ đáng thương, cách chuyện cũng thể hiện bản thân uất ức, đúng là dáng vẻ của nghệ nhân pha trà. Dù sao cũng không phải nam chính bắt thầm người ta.]
[Đúng đúng! Hơn nữa nếu thật sự không muốn phiền người ta, vì sao cứ treo người ta bên miệng ? Đây không phải muốn buông bỏ, mà là gắt gao bám chặt thì có.]
Biểu đáng thương của Lưu Tiểu Khê lập tức cứng đờ, sau đó lập tức rơi nước mắt, trà ngôn trà ngữ , “Xin lỗi các bảo bối, chỉ là nhất thời tôi không thể chấp nhận sự thật, có lẽ những ai đơn phương mới có thể hiểu sự đau khổ của tôi! Những người sinh ra đã thuận buồm xuôi gió sao có thể biết cảm giác tuyệt vọng khổ sở này !”
Sát chiêu vừa tung ra, những người vừa nghi ngờ ta lập tức bị đủ lời nhục mạ trách mắng bao phủ:
[Không sao đâu Khê Khê, bọn họ ghen tị với mà thôi. Đúng là trên cao gió lạnh, chúng ta không so đo với đám người chỉ biết miệng đó.]
[Đúng rồi, cách một màn hình mà tôi còn ngửi thấy mùi chua nồng nặc!]
Vừa sống lại cùng một thân oán hận không chỗ phát tiết, thấy những bình luận này, tôi nhất thời càng thêm tức giận, dùng tốc độ tay cả đời bắt đầu phản bác lại từng người một:
[Ai nha, “đám người chỉ biết miệng”? Xem ra người nào đấy vẫn còn chút tự giác, an ủi người ta còn không quên PR cho bản thân.]
[Lầu trên mũi thính như là đã quen chó sao? Nói không chừng bình thường cũng đi bằng bốn chân đúng không?]
[Ngoài đời không ai đồng cảm nên lên mạng tìm sự thương đúng không? Sủa sủa sủa, các người còn sủa nữa, để tôi gọi mấy con chó nhà tôi sủa cùng cho hào hứng nhé!]
…
Người ta bình luận một câu, tôi có thể rep lại ba câu. Bọn họ không gõ chữ nhanh bằng tôi, lại không mắng lại tôi, một đám người tức đến mức giậm chân cũng không có cách nào.
Có thể là trạng thái phát điên của tôi đã ấn tượng mạnh, số người hiếu kỳ về tôi còn nhiều hơn Lưu Tiểu Khê nhiều.
Có lẽ ta cũng đã phát hiện chuyện này, miễn cưỡng có việc bận, sau đó vội vàng tắt livestream.
Tôi nhẹ nhàng thở ra một hơi, trở về trang chủ thấy số lượng người theo dõi đột nhiên tăng vọt, trong lòng bắt đầu tính toán kế hoạch.
2
Tôi lật cuốn album lưu niệm rất lâu mới tìm thấy Lưu Tiểu Khê đứng trong một góc của bức ảnh tốt nghiệp.
Khi đó ta vẫn là da ngăm đen, mũi hình tháp, môi dày mắt híp, dù thế nào cũng không thể liên tưởng đến mỹ nữ môi hồng ra trắng vừa mới livestream kia.
Đời trước, sau khi ta hot lên, vẫn luôn tự hào nhan sắc của bản thân là mỹ nữ trời sinh.
Lúc này, để tôi cho dân cư mạng biết, dáng vẻ thật sự của tiên nữ trong mắt bọn họ là như thế nào.
Điện thoại rung lên, một tài khoản để ảnh đại diện hình mèo gửi tin nhắn cho tôi.
[Mọe, mày có bệnh à? Khê Khê đáng thương như mày còn chạy vào châm chọc, có phải thấy Khê Khê của chúng tao đang hot nên muốn cọ nhiệt không?]
[Con khốn vô liêm sỉ, chúc cả nhà mày ra đường bị xe đ//âm, mày sẽ bị người ta lôi vào ngõ đánh chết, con cháu sau này đều phải tranh ăn với chó!]
Đối phương còn không ngừng gửi tin nhắn sỉ nhục, tôi nén giận chụp màn hình lại, sau đó còn không quên thêm tag #MySecretLove và #Lưu_Tiểu_Khê đăng lên trang cá nhân.
Để tăng số người thấy, tôi còn không tiếc chi tiền mua sự nổi tiếng cho weibo.
Độ hot của “My Secret Love” còn chưa giảm, mà số lượng fan của Lưu Tiểu Khê vẫn chưa đạt tới hiệu quả tốt nhất, lúc này bài đăng của tôi công khai, nhất định ta sẽ bị ảnh hưởng không nhỏ, tuyệt đối không thể thuận lợi như đời trước .
Tôi vừa buông điện thoại đã nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài.
Mí mắt tôi giật giật dữ dội, dự cảm không tốt lập tức xông lên, tôi không dám tùy tiện chạy ra mở cửa mà chỉ quan sát qua mắt mèo.
Vừa vào mắt mèo đã đối diện với một đôi mắt vằn tơ máu dữ dội, tôi hoảng sợ, không thể khống chế mà lùi lại mấy bước.
Chờ tới khi bình tĩnh lại, ngoài cửa đã không còn một bóng người, mà trước hành lang lại nằm lẳng lặng một túi nilon đen.
Tôi trở về phòng khác, trực tiếp gọi điện cho ban quản lý và bảo vệ nhờ bọn họ tới xem xét, đồng thời báo lại sự việc nguy hiểm vừa rồi, bảo bọn họ nghiêm túc tra xét những người xa lạ ra vào tiểu khu.
Đời trước, sau khi địa chỉ của trai và cha mẹ chúng tôi bị lộ, họ đều nhận những món đồ đáng sợ của đám người ghê tởm đó, tuyệt đối không nhanh đến như .
Nếu trong túi nilon bên ngoài thật sự là thứ mà tôi nghĩ, như có nghĩa là sự kiện bạo lực mạng đời trước đã xảy ra sớm hơn, chính là hiệu ứng bươm bướm của việc tôi sống lại sao?
Trong lúc tôi đang cau mày suy nghĩ, cửa phòng bị gõ lần hai, ngoài cửa truyền đến thanh âm quen thuộc, “Tinh Nhiên, lúc ra ngoài quên mang chìa khóa, mở cửa cho với.”
Là Trình Thư Ngôn, trai của tôi, đồng thời cũng là nam chính trong phim ngắn “My Secret Love”.
Trái tim tôi rốt cuộc rơi xuống, đứng dậy ra mở cửa.
Tôi vừa mới mở cửa đã thấy trai cúi người nhặt túi nilon lên.
Trái tim tôi lập tức căng thẳng, vội ngăn lại, “Đừng…”
Nhưng đã muộn mất rồi, giây tiếp theo, chuột chết cùng đủ loại gián dòi rơi ra khỏi túi, kinh tởm khiến người ta muốn nôn mửa.
Bạn trai sửng sốt, sau đó vội vàng buông tay, ghét bỏ hất hất bàn tay vừa chạm vào cái túi, sắc mặt tối sầm, “Ai để thứ này ở đây ?”
Tôi lắc đầu, “Không rõ, ban nãy có người gõ cửa em không dám mở. Em đã báo cho ban quản lý kiểm tra rồi.”
Bạn trai lo lắng tôi, “Em không sao chứ? Bị hoảng sợ rồi đúng không? Lần sau lại gặp chuyện này tuyệt đối không mở cửa, phải bảo vệ bản thân thật tốt đấy!”
Lòng tôi như ngâm trong nước ấm, gật đầu, “Yên tâm, em báo bảo vệ rồi, chắc bọn họ cũng sắp tới. Anh mau vào rửa tay đi.”
Trước khi đóng cửa, tôi những thứ kinh tởm trên mặt đất, lạnh lùng.
Cho dù là ai , tôi cũng tuyệt đối không buông tha.
Đời trước, cha mẹ sợ tôi lo lắng, ngày ngày phải chịu đựng những thứ đó, sống trong nơm nớp sợ hãi, sức khỏe cũng ngày càng sa sút.
Không phải bọn họ thích trốn trong bóng tối đe dọa người khác sao? Tốt, tôi sẽ chơi cùng bọn họ.
Bạn thấy sao?