6.
Đã hơn hai năm trôi qua.
Triệu Y Y trở thành người mẫu ảnh lịch số một.
Triệu Lộ Trung ngừng những công việc lặt vặt và tận tâm phục vụ Triệu Y Y. Số tiền Triệu Y Y đưa cho cậu ta, cộng với số tiền cậu ta trộm đồ trang sức của Triệu Y Y đem bán, và cả số tiền mà những người muốn cầu hôn Triệu Y Y đưa cho cậu ta để lấy lòng Y Y khiến cậu ta ngày càng đắm chìm một cách sa hoa hơn trong sòng bạc, giống hệt như bố chúng tôi hồi đó.
Còn Hạ Lương Chính vì ghen với những người theo đuổi Triệu Y Y nên đã gổ và bị một thiếu gia nóng nảy đ.á.nh gãy chân. Mẹ Hạ đã chạy đến vũ trường và khóc lóc, Triệu Y Y đã không còn là bé mà bà từng nuôi nấng và nuông chiều nữa. Mẹ Hạ quá thất vọng, không còn cách nào khác nên phải đưa con trai về để dưỡng bệnh.
Và tôi đã tốt nghiệp năm cuối trường trung học Việt Minh.
Thầy Trương Phong gọi tôi lại và hỏi dự định tiếp theo của tôi là gì.
Lúc đầu, ông ấy nhận tôi vì Trương Như. Sau đó, ông ấy thấy Trương Như không liên lạc với tôi nên dần dần cũng xa lánh tôi. Nhưng ông ấy thấy tôi chăm chỉ học tập như quên cả tính mạng, điều đó khiến ông ấy nhớ đến em Trương Như của mình. Kể từ đó, ông ấy bắt đầu quan tâm và dìu dắt cho tôi.
Tôi không bao giờ nhận ân huệ của người khác mà không trả ơn, vì tôi luôn giúp ông ấy tất cả những công việc vặt giao. Đây là cách mà thầy trò giữa tôi và ông ấy trở nên gắn kết hơn.
"Triệu Tri Tri, nếu em là con trai, tốt nghiệp từ trường sơ trung Việt Minh thì có rất nhiều công việc em có thể . Cho dù là ở Phủ Thống đốc thì cũng có cách. Nhưng là con thì thật sự không có nhiều lựa chọn."
Trương Phong đã như .
Điều này nghe có vẻ không hay cho lắm, và bản thân tôi cũng chưa từng cảm thấy mình thua kém con trai, sâu thẳm trong thâm tâm tôi cũng biết rằng, điều thầy chia sẻ là sự thật.
Tôi khiêm tốn hỏi thầy: “Thưa thầy, thầy có gợi ý gì không?”
"Tôi có hai gợi ý cho em. Thứ nhất, trường trung học Việt Minh đang thiếu giáo viên tiếng Anh, em có thể ở lại giáo viên, nhà trường cũng biết hoàn cảnh của em nên họ sẽ không trả lương cao cho em đâu. Thứ hai, nếu em muốn ra ngoài việc thì có thể cân nhắc công việc phóng viên cho một tờ báo, tôi có thể giúp em viết một bức thư giới thiệu. Lương có thể sẽ cao hơn một chút so với giáo viên tiếng Anh.”
Sau khi nghe thầy Trương Phong , tôi sửng sốt.
Kiếp trước tôi chỉ là một người mẫu ảnh lịch và tôi đã nuôi nấng Triệu Y Y ăn học để trở thành phóng viên báo chí.
Kiếp này, tôi không còn muốn nuôi dạy Triệu Y Y nữa, ta đã trở thành người mẫu lịch, còn tôi sẽ có cơ hội phóng viên cho một tờ báo.
Số phận thật là kỳ diệu.
"Em muốn chọn cái gì?" thầy Trương Phong hỏi tôi.
“Em sẽ ở lại và giáo viên.” Tôi .
Lý do chọn ở lại rất đơn giản: Tôi sợ ch.ế.t.
Các phóng viên phải tiếp với mọi tầng lớp trong xã hội. Tôi lo lắng rằng một ngày nào đó tôi sẽ bị chụp ảnh ngoại với một quan chức cấp cao và thế là xong đời.
Nhưng ở lại trường giáo viên thì lại khác, vì Trương Như từng ngôi trường này rất an toàn.
Vì , chẳng bao lâu sau, tôi trở thành một giáo viên tiếng Anh tại trường trung học Việt Minh, kiếm mức lương hàng tháng là sáu mươi đồng bạc.
Mặc dù chỉ bằng một nửa những giáo viên khác trong trường so với mực lương của người bình thường ngoài kia thì đã là quá nhiều. Một người đàn ông khoẻ mạnh chỉ có thể kiếm mười đồng bạc một tháng bằng việc vận chuyển hàng hóa tại bến tàu.
Tôi rất hài lòng với những gì mình đang có.
Tôi vẫn chưa thể quên cảnh tượng mình bị ch.ế.t cóng ở kiếp trước. Sau khi nhận lương hàng tháng, ngoài việc dành ra một ít tiền để lo cơm ăn áo mặc, thì phần còn lại tôi để tiết kiệm.
Các thầy khác rằng tôi mê tiền tôi chỉ và không gì.
Tôi đã tiết kiệm như trong bốn năm và số tiền mà tôi có hiện giờ là hơn một nghìn đồng bạc. Sau đó tôi nhờ thầy Trương Phong giúp tôi bí mật đổi chúng lấy 3 cây vàng.
Tôi buộc 3 cây vàng này vào người và cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Vào thời điểm này ở kiếp trước, tôi đã bị Triệu Lộ Trung, Triệu Y Y và Hạ Lương Chính đuổi ra khỏi nhà vì đã từ chối hôn sự với gã Bạch Béo, tôi không còn một xu dính túi và ch.ế.t cóng trong băng tuyết bên một góc đường. Được sống lại một lần nữa, tôi bây giờ đã là một giáo viên tiếng Anh tại trường trung học Việt Minh và trên người còn có 3 cây vàng.
Tôi phát hiện ra Triệu Lộ Trung nghiện cờ b.ạ.c và bị lừa mất trắng chỉ trong một đêm, cậu ta không những thua sạch tiền của Triệu Y Y mà còn kéo theo một khoản nợ khổng lồ.
Cậu ta bí mật trốn trong nhà kho của tàu chở hàng và theo tàu cao chạy xa bay, sau đó những kẻ ở song bạc tìm đến Triệu Y Y.
Triệu Y Y đương nhiên không phải là đối thủ của những người đó. Tại thời điểm đó thì Bạch Béo đã cứu ta và mang ta về vợ lẽ.
Với tư cách là giáo viên dạy tiếng Anh của thiên kim tiểu thư Tần Tuyết Kiều, con của Thống đốc, tôi cũng mời đến dự tiệc sinh nhật.
Hôm đó, trong bữa tiệc tôi đã thấy Triệu Y Y.
Nhưng tôi không ngờ là mình lại thấy Trương Như một lần nữa, ân nhân của tôi, người đã chỉ cho tôi một con đường đi đến thành công ngày hôm nay.
Đã 7 năm trôi qua kể từ lần đầu tôi gặp Trương Như, tôi chắc chắn đó là ấy.
Trương Như và Triệu Y Y đứng cạnh nhau cùng trò chuyện với Phu nhân Thống đốc.
Tôi chưa bao giờ quên thân phận của Trương Như nên không dám trực tiếp gặp mặt để chuyện, chỉ có thể bí mật hỏi thăm về ấy.
Chẳng mấy chốc, tôi đã biết danh tính hiện tại của Trương Như.
Cô ấy cũng là vợ lẽ của Bạch Béo. Cô ấy đã học để có nhiều vốn tri thức, còn Triệu Y Y thì giỏi uống rượu và khiêu vũ nên hai người thường xuyên cùng Bạch Béo ra ngoài giao lưu.
Tôi không tin rằng Trương Như, người đã hỏi tôi có đức tin hay không, lại sẵn lòng vợ lẽ của Bạch Béo.
Sau khi kết thúc tiệc sinh nhật, tôi ra về thì phát hiện trong túi xách của mình có một lá thư, là của Trương Như gửi cho tôi, ấy rằng ấy cần thân phận vợ lẽ của Chủ tịch phòng Thương mại để tiện liên lạc với những người vợ quyền lực khác. Cô ấy muốn tôi giữ bí mật thân phận này, ngay cả trước trai Trương Phong của cũng không .
Cô ấy thật tuyệt vời. Cô ấy chưa bao giờ đến gần tôi trong suốt buổi tiệc sinh nhật, lại có thể bỏ thứ gì đó vào túi của tôi từ lúc nào mà tôi không hề hay biết.
Cô ấy thật sự có khả năng điều đó và tôi cảm thấy nhẹ nhõm sau khi biết sự thật.
Tôi nghĩ có lẽ chỉ những người có năng lực, có đức tin mãnh liệt như ấy mới xứng đáng cách mạng.
Tôi không có khả năng như , vì thế nên tôi không thể gửi tin nhắn cho ấy mà không có ai để ý, để với ấy rằng mẹ của đang bệnh rất nặng, thầy Trương Phong đã nộp đơn từ chức và trở về quê hương Lưu Thành để chăm sóc cho bà ấy.
Tôi tiếp tục giáo viên tiếng Anh tại trường trung học Việt Minh.
Nửa năm sau, học sinh Tần Tuyết Kiều của tôi với tôi rằng, Bạch Béo đã bí mật cấu kết với các sứ quân ở phía đông nam nhằm mục đích thâu tóm thành phố Việt Thành. Gã ta bị Thống đốc Tần phát hiện và xử b.ắ.n trước toàn bộ công chúng.
Bạn thấy sao?