8.
Chúng tôi lên chiếc xe kéo đã chuẩn bị trước đó và đưa Trương Như rời khỏi thành phố.
Trương Như hỏi tôi kế hoạch tiếp theo là gì.
Sau đó ấy với tôi rằng: “Quân của thống đốc Việt Thành hiện đang ở phía đông nam, tôi sẽ mang tin tức này trở về. Việt Thành có lẽ sẽ sớm giải phóng.”
Tôi biết hai từ giải phóng ở đây nghĩa là gì.
Loại bỏ c.h.ế.t độ Quân phiệt, quân nhân phản chống đối chính trị và để người dân chủ đất nước của họ. (chế độ Cộng sản Chủ nghĩa)
Trương Như những năm này hoạt ở Việt Thành và bất đắc dĩ trở thành vợ lẽ của gã Bạch Béo chỉ để một ngày nào đó Việt Thành giải phóng.
"Cô cứu tôi đi như , nếu như họ phát hiện chuyện này, họ sẽ không tha cho đâu." Trương Như lo lắng .
“Yên tâm đi, tôi không có ý định quay trở lại nơi này.” Tôi : “Cô bé Tần Tuyết Kiều cho tôi một vé thông qua đường biển để ra nước ngoài.”
"Cô sắp rời khỏi Trung Quốc sao?" Trương Như sửng sốt trong giây lát.
Tôi gật đầu : "Nếu ở lại đây, tôi thật không biết phải sao. Cô biết đấy, tôi sợ ch.ế.t mà. Cô bé Tuyết Kiều với tôi rằng tiếng Anh của tôi rất tốt nên có lẽ tôi có thể có một cuộc sống tốt hơn ở nước ngoài."
"Vậy định ra nước ngoài công việc gì?" Trương Như hỏi tôi.
Làm gì ở nước ngoài nhỉ?
Tôi có thể dạy tiếng Anh cho sinh viên nước ngoài không? Họ đã tiếng Anh và không cần đến một người Trung Quốc như tôi phải dạy họ.
Tôi có thể dạy tiếng Trung cho sinh viên nước ngoài không? Trung Quốc đang bị họ đánh chiếm, chắc họ cũng không muốn học ngôn ngữ của một nước yếu hơn.
Nghĩ về nó theo cách này, tôi không biết mình sẽ phải gì tiếp theo nữa.
"Cô nghĩ tôi nên gì?" Tôi hỏi Trương Như.
Tám năm trước, khi tôi tái sinh, tôi đã gặp Trương Như. Cô ấy chỉ cho tôi một con đường sáng, đó là đến trường Việt Minh để học.
Bây giờ, theo bản năng tôi hy vọng rằng Trương Như cũng có thể chỉ cho tôi một lối đi nào đó thêm một lần nữa.
Tôi ngu ngốc, không có năng lực và sống thận trọng, Trương Như lại trái ngược hoàn toàn với tôi.
"Cô có muốn nghe lời khuyên của tôi không?" Đôi mắt của Trương Như sáng lên và ấy : "Cô rất giỏi. Tôi đã cho người hỏi thăm về trước đây. Cô đã học tập rất chăm chỉ ở trường trung học Việt Minh và cũng là một học sinh xuất sắc tất cả các môn, ngay cả tiếng Anh cũng . Cô còn là một giáo viên rất tốt nữa. Có một nơi rất cần những người có tài năng và có tâm như , không biết có sẵn lòng đến đó không?
“Ở đâu?” tôi hỏi.
Trương Như hào hứng : “Miền giải phóng, trẻ em ở những vùng miền giải phóng rất cần những người thầy giáo như để có thể đi học và giáo dục”.
“Nhưng…” Tôi ngập ngừng, “Tôi sợ ch.ế.t.”
Tôi không có niềm tin cao cả, tôi chỉ muốn sống.
Trương Như Đạo: "Đừng lo lắng, nếu sẵn lòng, tôi và đồng đội của tôi sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ sự an toàn của trên đường đi. Khi chúng ta đến khu vực giải phóng, người dân ở đó cũng sẽ bảo vệ cho ."
Cô rồi ngập ngừng: “Chỉ là đến đó thì phải chịu đựng gian khổ thôi. Điều kiện của trường học ở vùng giải phóng còn lâu mới bằng trường cấp hai Việt Minh. Có lẽ họ cũng không trả bao nhiêu tiền lương, Dân làng chúng tôi rất nhiệt . Cho dù chúng tôi chỉ còn một miếng khoai lang, cũng sẽ không bao giờ để thầy giáo phải đói…”
Khi đến những người dân nơi đó, giọng ấy trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Đôi mắt ấy vào tấm vé tàu trên tay tôi và thở dài.
Cô thì thầm: "Triệu Tri Tri, ở nước ngoài điều kiện sống an toàn và tốt hơn ở Trung Quốc rất nhiều, chúng tôi cần , liệu có thể cân nhắc không?"
“Được, tôi sẽ đến vùng giải phóng và tiếp tục giáo viên”. Tôi với ấy: “Tôi sợ ch.ế.t tôi không sợ gian khổ”.
Tôi ngưỡng mộ Trương Như và cũng ghen tị với ấy.
Dù tôi không thể trở thành một người như ấy.
Nhưng tôi cũng có thể tốt một số việc mà tôi có khả năng.
Con người ta khi sống, cũng không nên chỉ biết đến mỗi sự sống của bản thân.
Trương Như đột nhiên kinh ngạc: "Thật sao?"
Tôi gật đầu thật mạnh: “Thật!”
Tôi thật sự cảm thấy so với việc ra nước ngoài thì tôi lại mong đến vùng giải phóng hơn.
Bạn thấy sao?