Tiệm trà sữa nhanh chóng hoàn thành.
Làm ăn cực kỳ phát đạt, vì khu vực xung quanh chỉ có mỗi một tiệm này.
Giá bán hợp lý, lại có khuyến mãi tích điểm mua mười tặng một.
Quan trọng nhất là sạch sẽ, nguyên liệu đều tươi mới, nước trái cây pha tại chỗ.
Giữa mùa hè nóng nực như thế này, một ly trà sữa mát lạnh đúng là sảng khoái hết nấc!
Mẹ tôi cực kỳ chịu khó, buổi tối còn đẩy xe nhỏ ra chợ đêm bán thêm.
Chưa đến nửa tháng đã thu hồi phần lớn vốn.
Ban đầu tôi còn sợ sẽ vô gặp bố và tiểu tam.
Nhưng mẹ tôi , bố rất biết giấu giếm. Mấy năm qua không chỉ tôi và mẹ không phát hiện gì, ngay cả hàng xóm láng giềng cũng chẳng ai trông thấy.
Có thể tưởng tượng ông ta che giấu kỹ lưỡng đến mức nào. Làm sao mà chịu đến mấy chỗ đông người như thế?
Mà cho dù bị bắt gặp, thì cũng có lý do sẵn: “Anh chỉ đang đi giúp người ta thôi.”
Cái cớ thì có hàng tá!
8
Bố tôi vẫn chưa chịu bỏ cuộc.
Ông lại bắt đầu bóng gió, muốn mẹ đi vay tiền giúp ông đầu tư ăn.
“Vợ à, nửa tháng kiếm hơn bảy mươi nghìn đó, thật sự là một cơ hội giàu hiếm có.
Người khác muốn theo cùng mà nó còn không đồng ý, chỉ vì với nó lớn lên cùng nhau, nó quý nên mới chịu kéo vào.
Hay là em thử hỏi vay người quen xem, cũng không cần nhiều, năm chục nghìn là rồi.
Có chút vốn, tháng sau nhận chia lời sẽ trả ngay, còn trả lãi năm phần trăm nữa!”
Mẹ tôi nhíu mày, than thở: “Nhà mẹ đẻ em thế nào còn lạ gì, mấy năm nay họ cũng giúp đỡ em không ít, giờ em sao dám mở miệng hỏi thêm nữa?
Bạn bè, đồng nghiệp em quen toàn là dân lao nghèo, không thì ai phải đi mướn?
Em từ sáng tới tối cũng chỉ hơn ba trăm, trong khi Gia Gia học thêm một buổi đã hết hai trăm, còn bao nhiêu chi phí ăn uống, chi tiêu hàng ngày.
Cái nhà này là tài sản lớn nhất rồi, chẳng lẽ muốn em bán luôn căn nhà này? Bán rồi thì ba mẹ con mình sống ở đâu?”
Ánh mắt bố tôi lập tức sáng lên, rồi lại nhanh chóng lắc đầu.
Nếu thật sự bán nhà, ông ta sẽ bị người ngoài xấu, đến lúc muốn ly hôn chắc sẽ bị cả xóm chửi chết.
Thế nên, ông ta đành : “Thôi , để tự nghĩ cách .”
Tôi và mẹ nhau, cố nín .
Giờ tiệm trà sữa mỗi ngày doanh thu hơn ba nghìn, buổi tối còn bán thêm bảy, tám trăm.
Tính trừ chi phí thì lời khoảng ba triệu một ngày.
Chỉ cần một tháng là hoàn vốn, còn lại toàn bộ là tiền lãi.
Không moi tiền từ mẹ, bố tôi bắt đầu tính đến “ánh trăng trắng” của mình.
Ông ta thật sự ta, dù gì cũng đã theo đuổi suốt cả thời thanh xuân
Mà thật, Tống Quyên cũng đẹp, lại dịu dàng mềm mỏng.
Cô ta đúng là có tiền, đâu phải muốn moi bao nhiêu là .
Tiền vặt nhỏ thì có, bố tôi dù sao cũng “phục vụ” tận , thân thể cũng chưa đến nỗi tệ.
Nhưng tiền lớn thì không có, muốn ăn thì tự mà .
Tất nhiên, ta chuyện thì nghe vẫn tử tế: Không cần phải giàu sang phú quý, chỉ cần hai người sống bình yên bên nhau là đủ rồi.
Thi đậu công chức, giáo viên cho ổn định.
Những lời này là mẹ tôi nghe từ một bà cụ sống trong khu ta, khi đi điều tra.
Trông mẹ chẳng có vẻ gì mưu mô, chỉ là một bác quê mùa mang theo vài bó rau sạch mà moi thông tin rõ mồn một.
Mẹ khẩy, với tôi: “Bố con đúng là loại người tự rước nhục. Cứ tưởng ai cũng đối tốt với ông ta như mẹ.
Con nhỏ đó rõ ràng chỉ đang chơi bời thôi, mà ông ta lại tưởng là đích thực.
Nếu không phải bố con , lại biết ăn nhẹ nhàng, nó liệu có để mắt tới? Đợi mà xem, sớm muộn gì cũng bị đá!”
Tôi gật đầu đồng .
Chứ là phụ nữ bình thường thì ai mà ưa nổi bố?
Ăn bám mười mấy năm, không ra một đồng nào, lại còn lười chảy thây.
9
Gần đây bố tôi bắt đầu ngoan ngoãn hơn, ngày ngày ở nhà ôn bài.
Kỳ thi công chức sắp đến nơi, dù đã trọng sinh và nhớ đề, ông ta vẫn sợ có sai sót.
Mẹ thì bắt đầu “ chiều” bố bằng những bữa ăn tẩm bổ.
Nào là hầm ba ba, gà ác, giò heo, thêm vào đó là vài món “tăng lực” đặc biệt nữa.
Bề ngoài bố trông có vẻ khoẻ mạnh, thực ra đã có tuổi, lại hay nhậu nhẹt, hút thuốc.
Mẹ tôi bồi bổ cho ông ta béo tròn mặt bóng loáng, để ông ta hăng hái chạy đi gặp Tống Quyên, sao nhãng thi cử thì càng tốt.
Còn không thì cũng để ông ta mắc vài bệnh như huyết áp cao hay gan nhiễm mỡ cho đáng đời.
Nhưng tiếc là… bố tôi vẫn may mắn thi đậu.
Chương 6 ở đây nha:
Bạn thấy sao?