Sống Lại, Tôi Quyết [...] – Chương 9

Tôi tắt màn hình điện thoại, sang bên kia đường.

 

Giữa dòng xe cộ qua lại, chị tóc xoăn dài kia dường như có chút say, dáng đi lại càng thêm uyển chuyển.

 

Sắp lắc lư đến trên người ấy.

 

Thực ra tôi nhớ chị ấy.

 

Bởi vì kiếp trước, chị ấy là người thường xuyên nhắc đến cùng với trai tôi.

 

Họ là đồng nghiệp, những người biết họ đều rằng họ là trai tài sắc, sau đó chuyện của tôi và trai tôi bị phanh phui, sự nghiệp của trai tôi xuống dốc, chị ấy đã không còn việc cùng ấy nữa.

 

Tôi nghĩ, nếu không có tôi, trai tôi, người thanh liêm, chính trực như hoa sen trắng, sẽ rất xứng đôi với đóa hồng kiều diễm như chị ấy.

 

Kiếp này, nếu thật sự phải chọn chị dâu, tôi thấy chị ấy cũng không tệ.

 

Nghĩ , tôi vuốt ve tin nhắn mà trai tôi gửi cho tôi, quay đầu, Liễu Thanh Nguyên đang mải mê ăn bánh trứng gà.

 

"Tiểu Nguyên, cái giải đấu thể thao điện tử gì đó, có phải mấy ngày nữa sẽ khai mạc ở Thành Đô không?"

 

Cậu ấy nhai nhai, sau đó mê mang gật đầu.

 

"Chúng ta đến Thành Đô xem thi đấu đi!"

 

12

, vào ngày sinh nhật của trai tôi, vào đêm ấy cầu tôi phải về nhà, tôi đã bỏ nhà ra đi.

 

Suy nghĩ của tôi là thế này.

 

Anh trai tôi quản lý tôi như , có thể là vì ấy đã quen quản lý tôi từ nhỏ đến lớn, tôi biến mất mấy ngày, để ấy tập quen với những ngày tháng không có tôi là rồi.

 

Nhân tiện, không chừng còn có thể vun vén ấy và chị đó.

 

Đợi ấy và chị đó ở bên nhau, biết sự tốt đẹp của chị đó, không chừng sẽ quên tôi đi.

 

Đau dài không bằng đau ngắn, tôi cũng sớm tập quen với việc khó chịu ấy có .

 

Đến ga tàu cao tốc là lúc một giờ sáng, khi mua vé xong, có lẽ là vì tôi vẫn chưa về nhà, trai tôi đã gọi cho tôi cuộc gọi đầu tiên.

 

Tôi cúp máy, ấy liền gọi hết cuộc này đến cuộc khác, tiếng chuông điện thoại vang lên không ngừng giống như thần giục mạng, tôi có thể tưởng tượng ra khuôn mặt đen xì của người đàn ông ở đầu dây bên kia.

 

Lúc này, tôi thậm chí không dám nghe máy nữa.

 

Thôi thì, tự cho là rất ngầu gửi cho ấy hai chữ:

 

"Đừng nhớ."

 

Rồi tắt điện thoại, lên tàu cao tốc đến Thành Đô.

 

 

Thực ra, tôi cũng không muốn như .

 

Nhưng tôi cũng cảm nhận , có lẽ là do sự thay đổi của tôi, mấy ngày nay, trai tôi cũng có chút khác thường.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...