Sống Lại, Tôi Quyết [...] – Chương 8

Liễu Thanh Nguyên thấy tôi mất tập trung, hỏi tôi có chuyện gì, tôi lắc đầu, cậu ấy liền đề nghị có muốn ăn khuya hay không.

 

Tôi mất hồn mất vía đi theo cậu ấy.

 

Đúng là tôi vẫn còn quan tâm trai.

 

Sau khi tôi đi, trai tôi sẽ đi đâu, ấy có bánh kem ăn không, sẽ ở nhà một mình đợi sao, tôi có phải hơi... tàn nhẫn không.

 

Ven đường là một mảnh xa hoa trụy lạc, thi thoảng lại vang lên tiếng thét to.

 

Điện thoại reo hai tiếng, tôi hơi căng thẳng mở ra xem.

 

Không ngờ, thật sự là trai.

 

"Phim có hay không?"

 

Lời hỏi han so với bình thường còn bình thường hơn, thời gian, địa điểm này, người hỏi, đều có chút không hợp lẽ thường.

 

Tôi chỉ có thể gửi một sticker ngốc nghếch, rồi trả lời ấy:

 

"Hay."

 

"Xem với ai?"

 

"Tây Tây."

 

Hai chữ này gửi đi, khi tôi phản ứng lại thì đã muộn.

 

Cách chúng tôi một con đường, người trai mặc áo sơ mi trắng, đeo cà vạt, đang tôi từ xa.

 

Phía sau ấy là một quầy thịt nướng, cũng có không ít nhân viên văn phòng giống ấy đang ngồi ăn thịt nướng, , cụng ly.

 

Người trai cuồng công việc này, cuối cùng lại ra ngoài xã giao vào tối sinh nhật.

 

Gió đêm thổi qua, tôi thấy rõ ràng khóe miệng trai nhếch lên một nụ chế giễu, chỉ cần khẩu hình, tôi cũng có thể đọc hiểu mấy chữ đó.

 

"Tây Tây?"

 

"Bạn bè?"

 

...

 

Tôi đã cho trai tôi leo cây vào ngày sinh nhật của ấy, không chỉ cho ấy leo cây--

 

Mà còn ra ngoài hẹn hò với một chàng trai.

 

11

 

Gió đêm lạnh thổi qua, trai cứ bình thản tôi như , cách một con đường.

 

Lẽ ra tôi không nên sợ hãi.

 

Cho đến một lúc nào đó, tôi đột nhiên hiểu ra ánh mắt ấy giống cái gì.

 

Anh trai tôi rất ít khi hung dữ với tôi, kiếp trước, sau khi phát hiện ra tôi lừa dối ấy, tôi nhiều lần chọc ấy, ấy bực mình.

 

Anh ấy về nhà trói tôi trên giường, lúc cởi từng cúc áo sơ mi của bản thân,

 

Ánh mắt tôi chính là như .

 

Tôi rùng mình, cảm thấy quá khứ không thể chịu nổi.

 

Rồi tôi thấy, những người ở quầy thịt nướng phía sau ấy bắt đầu gọi ấy, một chị tóc xoăn dài mang giày cao gót chuẩn bị sán vào người ấy.

 

Quá xa, không nghe rõ họ gì, tôi chỉ cảm thấy đôi môi đỏ mọng của chị đó sắp chạm vào tai ấy rồi.

 

Không lâu sau, ấy rũ mắt xuống, dùng điện thoại gõ chữ.

 

Tôi nhận tin nhắn.

 

"Về nhà trước đợi ."

 

... Tôi luôn cảm thấy phía sau còn phải thêm hai chữ "tính sổ".

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...