Sống Lại, Tôi Quyết [...] – Chương 17

Hình như đây là lần đầu tiên, tôi và trai tôi, nghiêm túc về chuyện này sau hơn mười năm qua.

 

"Em xem bây giờ, đã chăm sóc em thành cái dạng gì rồi?"

 

"Kiếp trước, đã đến mộ bố mẹ rất nhiều lần, mỗi lần đều là đồ cúng bị gió thổi bay, hoặc là tiền giấy bị gió thổi tắt."

 

"Em xem nếu họ có linh thiêng trên trời, có phải sẽ tức chết không?"

 

"Lúc em lừa , là tức giận với em, chi bằng là tức giận với chính bản thân ."

 

"Từ lúc đó nên hiểu, nếu là một người trai chính trực, đã nên cắt đứt quan hệ với em ngay từ lần đầu tiên phát sinh quan hệ, tại sao lại không từ chối cái ôm và nụ hôn của em?"

 

"Từ lúc đó đã nhận ra cảm của mình dành cho em luôn rất bẩn thỉu, không kiểm soát bản thân, không thể thoát ra , vì luôn trốn tránh."

 

"Giống như là trốn tránh cả đời là có thể, em sẽ mãi mãi ở bên cạnh , cũng không cần phải đối mặt với việc thực ra là một tên súc sinh."

 

"Nhưng mà..."

 

Nói đến đây, ấy đột nhiên dừng lại.

 

Anh ấy xoa đầu tôi, hôn lên khóe môi tôi.

 

Cũng không biết, có tính là đang dỗ dành tôi hay không.

 

"Đừng khóc nữa, đi nấu cơm đây."

 

 

Tôi bóng lưng ấy, âm thầm bổ sung câu của ấy trong lòng.

 

Nhưng mà sau đó, tôi đã chết.

 

Vào đêm giao thừa đã hẹn với , mãi mãi bỏ rơi mà ra đi.

 

17

Tiếng ve kêu râm ran của mùa hè lại trở nên rộn ràng.

 

Cũng sắp đến ngày nộp nguyện vọng cuối cùng.

 

Tốt nghiệp nhiều năm như , thực ra tôi cũng không nhớ rõ lúc đó mình đã điền gì.

 

Ngược lại, trai tôi chỉ qua hai lần, lại nhớ rõ ràng.

 

Cuối cùng, tôi thảo luận với ấy, không điền cực đoan như trước đây, cũng chọn thêm một vài trường ở xa thành phố .

 

Bởi vì trai tôi , dựa theo thành tích của tôi ở kiếp trước, hẳn là có thể thi đỗ vào mấy trường đại học hàng đầu đó.

 

Sau khi điền xong nguyện vọng, tôi đứng ở cửa đợi Tây Tây, mặt trời thiêu đốt đã lặn hẳn, ngay cả tiếng ve kêu cũng kéo dài lê thê.

 

Tôi không đợi Tây Tây, lại đợi một người khác.

 

Liễu Thanh Nguyên đeo cặp sách một bên vai lúc này đang tôi với vẻ bất mãn.

 

... Tôi mới nhớ ra hình như mình đã bỏ rơi này trên đường phố Thành Đô lúc say rượu.

 

Vội vàng xin lỗi, "Thật sự xin lỗi, hôm đó mình..."

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...