Sống Lại, Tôi Quyết [...] – Chương 14

Tôi chợt cảm thấy mình thật sự xong đời rồi, còn giả vờ gì trước mặt tôi nữa, ấy cũng là ấy của kiếp trước, ấy biết rõ tôi bẩn thỉu, hèn hạ đến mức nào.

 

, tôi cúi đầu xuống, kéo tay áo ấy.

 

"Anh, sau khi em chết, ... vẫn ổn chứ?"

 

Tôi biết tôi đang mong đợi câu trả lời gì, tôi muốn ấy đau buồn dù chỉ một chút, có lẽ ấy căn bản không hề bận tâm.

 

Màn đêm đặc biệt yên tĩnh, trong giây lát tôi lại nghe thấy tiếng khó hiểu của ấy.

 

"Em đoán xem?"

 

Câu này vừa dứt, tôi liền bị ấy bóp gáy ném lên ghế sofa.

 

"Không phải , em, ê..."

 

Những con thú nhồi bông trên ghế sofa bị xô lệch vì thân hình của hai người, rồi tôi biết mình không thể chuyện nữa, trai tôi biết cách khiến tôi đau nhức, cũng biết cách hành hạ tôi, bây giờ ấy đang hành hạ tôi, tôi hơi ngẩng đầu lên, qua khe hở ánh trăng chiếu vào cửa sổ.

 

Bàn tay đặt trên eo tôi thành thục kéo suy nghĩ của tôi trở lại, nụ hôn rơi xuống xương mày.

 

Tôi không thể chống cự sự lắc lư của ấy, có lẽ vẫn còn say rượu, tôi ôm cổ ấy, gọi ấy.

 

"Anh, nhẹ nhàng một chút không?"

 

Tôi cầu xin ấy trong khi bị ấy kéo eo, lại đổi lấy tiếng khẽ của ấy.

 

Rồi, mạnh mẽ hơn.

 

Tôi biết, ấy vẫn là ấy của kiếp trước, khi chuyện này cố không cho em mình thoải mái, tôi cũng không còn lựa chọn nào khác, giống như là đã thông suốt rồi, ấy vẫn là ấy, tôi còn giả vờ gì nữa.

 

"Anh, cũng đừng có áp lực tâm lý."

 

Tôi ngẩng đầu ánh trăng ngoài cửa sổ, không biết tại sao vẫn còn tâm trạng để thảo luận chuyện này,

 

"Kiếp trước, là tự em gieo gió gặt bão, là tự em gặp phải kẻ xấu..."

 

Tôi bị người đàn ông bịt miệng.

 

Không thể chuyện nữa, nụ hôn thân mật rơi xuống khóe môi tôi, giống như đang dỗ dành tôi.

 

Thực ra tôi hiểu trai tôi nhất, ấy là người rất nguyên tắc, việc gì cũng theo nguyên tắc.

 

Nhưng tôi lại hết lần này đến lần khác vỡ nguyên tắc của ấy, ấy không ném tôi ra khỏi nhà, chứng tỏ ấy tôi.

 

Tình này là gì không quan trọng, dù sao ấy cũng không thể bỏ rơi tôi, nếu không có tôi thì cuộc đời của ấy có lẽ sẽ rất rực rỡ, ấy bị tôi kéo vào vũng bùn, trở thành một tên khốn nạn dan díu với em mình.

 

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...