Sống Lại, Tôi Quyết [...] – Chương 12

Quần áo của ấy đã chỉnh lại gọn gàng, chỉnh tề, khi qua cổng an ninh, đưa thẻ lên máy bay đều lịch sự và chu đáo.

 

Như thể chẳng có chuyện gì xảy ra, ấy chỉ đón em đi xa về.

 

Nhưng đó là vé máy bay, ấy thậm chí không muốn đợi tàu cao tốc.

 

Trong khoảng thời gian đó, tôi đã nghĩ đến việc xoa dịu mối quan hệ với ấy.

 

Mua một chai nước từ máy bán hàng tự , nịnh nọt hỏi ấy:

 

"Anh, có muốn uống gì không?"

 

Anh ấy cúi đầu tôi, ánh mắt đó, chỉ cần hai lần là chân tôi đã đứng không vững.

 

Tôi cứ thế lặng lẽ đi theo ấy về nhà, trong thời gian đó, tôi mở điện thoại, đọc hết những tin nhắn đã bỏ lỡ trong những ngày qua.

 

Có tin nhắn của Tây Tây gửi cho tôi:

 

"Gia Gia, sao cậu không trả lời tin nhắn, trai cậu hỏi mình cậu đi đâu."

 

"Gia Gia, cậu đang ở đâu?"

 

"Gia Gia, mình nghĩ cậu nên trả lời trai cậu."

 

"Anh trai cậu sắp phát điên vì tìm cậu rồi..."

 

Tôi thấy tin nhắn này, thì vừa hay, về đến nhà.

 

Căn phòng tối om, trai tôi đóng cửa lại, tiếng "cạch" vang lên.

 

Tôi nghĩ, tôi xong đời rồi.

 

14

"Đoàn Gia Tư, em đã biến mất ròng rã năm ngày."

 

Lối vào tối om, tôi có thể nghe thấy giọng đều đều của ấy, phát ra từ trên đỉnh đầu tôi.

 

"Chỉ gửi cho trai em một tin nhắn, 'Đừng nhớ'."

 

"Hừ, đừng nhớ?"

 

"Có ý gì? Không muốn trai em quản nữa phải không? Lớn rồi phải không? Vội vàng rời đi như ?"

 

"Anh đối xử với em rất tệ, hả?”

 

Anh ấy "hả?" Đồng thời dùng đầu gối huých nhẹ vào đầu gối tôi.

 

Tôi run rẩy vì cú huých đó.

 

"Không phải, ..."

 

Tôi đã suy nghĩ rất lâu, thật sự không thể bịa ra lời nào để phản bác, nhắm mắt lại, quyết định mặc kệ hết.

 

Chết sớm chết muộn đều là chết, chết sớm siêu thoát sớm.

 

"Phải, ."

 

"Em chính là đã lớn rồi, muốn rời xa . Ai mà lớn như rồi còn bị trai quản chứ."

 

"Chúng ta tách ra đi, từ nay về sau đường ai nấy đi, cũng không còn nhỏ nữa, hãy tìm một người đi, em cũng sẽ nghiêm túc tìm đối tượng, sau này cũng sẽ đưa về nhà cho xem mặt..."

 

Tôi nhắm mắt lại, thực ra tôi đã quyết định cả đời không kết hôn.

 

Tất cả đều là lừa anh1 tôi, không còn cách nào khác, tôi muốn ấy chán ghét tôi, rời xa tôi, cuộc đời của ấy sẽ không còn thê thảm như nữa.

 

Tôi hít một hơi thật sâu, chậm rãi từng chữ câu mà tôi đã suy nghĩ rất lâu.

 

"Ừm. Em không cần nữa, ."

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...