Sống Lại, Tôi Quyết [...] – Chương 11

Thực ra trông ấy không còn chỉnh tề như trước, quần áo hơi xộc xệch, tóc mái cũng bị vén lên vì mồ hôi.

 

Giống như vẫn đang bôn ba, rồi thấy tôi liền dừng lại ở đó.

 

Cứ tôi chằm chằm như .

 

Ánh mắt bình thường, không, đó không phải bình thường, đó rõ ràng là sự cuồng loạn bị kìm nén đến cùng cực.

 

Tôi bỏ nhà ra đi, lần này tôi thật sự tức giận.

 

Là thật sự tức giận, tức giận thật sự, tức giận đến mức không thể tức giận hơn nữa.

 

Nhưng tôi không ngờ rằng ấy thật sự sẽ vượt qua hai ba tỉnh để đến bắt tôi?!

 

Tôi giật giật khoé miệng, không rảnh để ý đến Liễu Thanh Nguyên đang loạng choạng, từ từ tiến về phía trai tôi.

 

"Anh..."

 

Muốn gì đó, lại nghẹn ở cổ họng, ấy lại không có biểu cảm gì, bình thản hỏi tôi.

 

"Điện thoại đâu?"

 

"Ồ." Tôi lấy điện thoại từ trong túi ra, rồi gượng gạo.

 

"Ngại quá, tắt máy rồi..."

 

Vừa mở điện thoại, vô số tin nhắn ập đến.

 

Rồi tôi , có gần một trăm cuộc gọi nhỡ, đều là tôi gọi đến.

 

... Lần này. Tôi biết.

 

Tôi thật sự họa rồi.

 

Anh ấy cũng đang tôi chằm chằm, không biết đang cái gì, cũng không biết đang nghĩ gì.

 

Sau đó ấy gọi cả họ tên tôi, tôi run lên.

 

"Đoàn Gia Tư."

 

"Em là con , không đánh em ."

 

 

Xong.

 

Anh trai tôi tức điên rồi.

 

Đầu óc tôi rối bời suy nghĩ, thật sự mở miệng ra cũng không biết nên biện minh thế nào.

 

Đây quả thực là lỗi của tôi, không báo cáo, bỏ nhà ra đi, còn là vào ngày sinh nhật của ấy, còn là dưới huống đã lừa dối ấy một lần.

 

Cách duy nhất mà tôi nghĩ đến là xin lỗi, người đàn ông đứng trước mặt tôi lại không gì.

 

Anh ấy tôi lắp bắp xin lỗi với ấy hồi lâu, sau đó mới nhẹ nhàng mở miệng.

 

"Về nhà rồi ."

 

Tim tôi thót lại.

 

Tôi đã từng nghe câu này, kiếp trước, lúc học đại học tôi không nghe lời ấy, chạy đến thành phố khác cùng một người .

 

Suýt chút nữa thì lạc vào tổ chức đa cấp, sau khi ấy cứu tôi ra cũng như .

 

Lúc đó tôi và ấy đã xé rách mặt nạ, ngả bài, cũng đã xảy ra quan hệ, tôi nghĩ xem tôi có thể trừng tôi như thế nào.

 

, tối hôm đó sau khi về nhà, ấy căn bản không để tôi gì, bịt miệng tôi hành hạ tôi cả đêm.

 

 

Trên đường về, Đoàn Ngự không với tôi một lời nào.

 

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...