Nhưng tôi thật sự không thể ở bên cạnh ấy, tôi sợ một ngày nào đó tôi sẽ không kiểm soát bản thân, lại lặp lại vết xe đổ của kiếp trước, trai tôi thật sự rất đáng thương, chẳng lẽ tôi lại ấy cả đời sao.
Đợi ấy hoàn toàn thất vọng, có lẽ sẽ rời xa tôi.
Dù sao tôi cũng luôn khiến ấy phiền lòng, lần này, coi như là lần cuối cùng đi.
…
Thành Đô là một thành phố khá đa dạng.
Lại vì giải đấu sẽ khai mạc trong mấy ngày nay, có thêm một số người nước ngoài, tôi và Liễu Thanh Nguyên đã chơi khắp các con phố lớn nhỏ.
Ở tuổi mười tám, luôn cảm thấy bản thân có vô số cơ hội, kiêu ngạo và ngông cuồng, tìm một quán bar nhỏ gần sông, có thể tán gẫu từ chuyện trên trời nam đến biển bắc.
Tối hôm đó, tôi và Liễu Thanh Nguyên thật sự đã uống hơi nhiều.
Tôi gục mặt xuống bàn khóc, chằm chằm vào chai bia xanh biếc.
"Mình thật sự thích mình, mình phải sao, mình cảm thấy toàn thân không chỗ nào là không thích ấy, mình phải sao bây giờ."
"Cậu xem, tại sao thích người khác lại khó như , tại sao lại không ?"
"Mình bị bệnh gì , có bác sĩ nào chữa cho mình không, chữa khỏi có phải là sẽ ổn không..."
Liễu Thanh Nguyên khoác vai tôi, dìu tôi ra ngoài,
Cậu ấy cũng có chút say, mắt đỏ hoe.
"Haizz, mình hiểu cậu."
"Thực ra lúc đầu nhờ Tây Tây cho mình Wechat của cậu, là mình lừa ấy, chỉ là vì muốn chuyện với ấy nhiều hơn."
"Nhưng ấy có trai rồi, cậu biết mà? Mình thật sự là, haizz..."
Cậu ấy vỗ ngực, áp sát tôi, mặt đỏ bừng, đầy mùi rượu.
"Nhưng cũng may là cậu không thích mình, ít nhất mình có thêm một người ' em' tốt như cậu, cùng cảnh ngộ..."
"Cùng là những kẻ tha hương nơi đất khách, gặp nhau hà tất phải quen biết..."
Nói đến chỗ kích , tôi cảm thấy nước mắt của cậu ấy sắp dính vào quần áo tôi rồi.
Tôi bị cậu ấy cho cũng có chút không kìm nén tuyến lệ, đang chuẩn bị ôm nhau khóc rống lên thì,
Mắt tôi lóe lên, hình như có một bóng người xông vào.
Tôi chớp chớp mắt.
Lại chớp chớp.
Nếu tôi không nhầm, cách chúng tôi không xa, người đó.
Xuyên qua dòng người tấp nập xung quanh, đứng yên ở đó, chằm chằm vào bàn tay Liễu Thanh Nguyên đang khoác trên vai tôi.
Hình như là trai tôi.
13
Trong nháy mắt, tôi tỉnh táo lại hơn phân nửa.
Hơi cứng nhắc gỡ tay Liễu Thanh Nguyên ra khỏi vai mình, tôi.
Bạn thấy sao?