1
Ký ức dừng lại vào buổi chiều tôi cãi nhau với Đoàn Ngự.
Trước đó tôi đã năn nỉ ấy rất lâu, ấy mới đồng ý đón giao thừa cùng tôi, đến ngày hôm đó ấy lại phải tăng ca.
Thực ra tôi biết, ấy không phải tăng ca, ấy chỉ là ghét tôi.
Tôi đã hủy hoại cuộc đời trai tôi.
Vì , hôm đó tôi rời khỏi nhà từ rất sớm, tức giận không đi tìm ấy, cũng không mang quà giao thừa cho ấy.
Tôi đi cùng một người mới quen đến quán bar uống rượu, lại bị kéo vào con hẻm sau quán bar và bị nhục.
Vào khoảnh khắc tôi tắt thở, chuông giao thừa vang lên.
Tôi nghĩ, có lẽ cái chết của tôi là món quà giao thừa tuyệt vời nhất cho trai tôi.
2
Khi tôi mở mắt ra lần nữa, bầu không khí náo nhiệt của quán bar vẫn còn đó.
Nhưng không còn bàn tay bóp cổ tôi, cũng không còn làn khói lượn lờ.
Tôi mở to mắt, thấy rõ ràng đối diện mặc đồng phục trường trung học Nhất Trung thành phố chúng tôi.
Khuôn mặt non nớt trước mặt trùng khớp với bóng dáng người cùng bàn mười mấy năm trước trong ký ức.
Cô khoác vai tôi, với tôi một cách ngông cuồng.
"Đoàn Gia Tư, chúc mừng tốt nghiệp cấp 3!"
"Hy vọng chúng ta đều có thể đỗ vào trường đại học lý tưởng của mình!"
Năm đó, tôi chưa thú nhận với trai rằng tôi là một đứa em thần kinh đang thèm muốn ấy.
Cũng không bám riết ấy, kéo ấy vào vực thẳm vô tận.
3
Lúc bước ra khỏi quán bar, tôi lại nắm chặt túi giấy ướt đẫm mồ hôi trong túi.
Đây là liều lượng thuốc ngủ tối đa mà tôi có thể kiếm vào thời điểm đó.
Cũng chính là vào ngày hôm nay ở kiếp trước, tôi đã chuốc thuốc mê trai tôi.
Sau đó tôi cởi quần áo của mình ra, rắc má hồng màu đỏ đã chuẩn bị sẵn lên ga trải giường của ấy, rồi nằm gọn trong vòng tay ấy.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, tôi ấy với đôi mắt đỏ hoe, nước mắt giàn giụa.
Anh trai tôi, luôn tự kiềm chế, giữ lễ, thanh tâm quả dục, là một học sinh giỏi điển hình.
Vào ngày hôm đó, ấy nghĩ rằng mình đã nhục em mình.
Tôi với trai rằng, tôi có chứng ám ảnh sạch sẽ về tinh thần, tôi không thể chấp nhận bất kỳ ai khác ngoài ấy, ấy phải chịu trách nhiệm với tôi.
Anh trai tôi từ nhỏ đã cưng chiều tôi, khi đó ấy càng cảm thấy tội lỗi hơn, liền đồng ý với tôi.
Bạn thấy sao?