Sống Lại Tôi Phải [...] – Chương 5

Tôi và Chương Tiệp trở thành cùng bàn.

Ban đầu, các thầy rất ý đến chúng tôi.

Dù gì họ cũng sợ tôi ảnh hưởng xấu đến cậu ấy.

Nhưng về sau, thấy chúng tôi thực sự chỉ là nhóm học tập, họ cũng để mặc kệ.

Mỗi tuần, Chương Tiệp nhận hơn 20 lá thư tỏ .

Có lần, tôi đống thư mà không khỏi ghen tị:

“Đây chính là đặc quyền của học sinh đứng nhất toàn khối sao? Chỉ những người tỏa sáng như cậu mới có thanh xuân.”

Người tầm thường như tôi, dù có sống lại lần nữa, cũng chẳng có .

Chương Tiệp nhét hết đống thư vào thùng rác, rồi tôi, nhấn mạnh từng chữ:

“Những thứ này không phải là thanh xuân mà tôi muốn.”

“Vậy cậu muốn gì?”

“Kiên định mục tiêu, không ngừng cố gắng, không bao giờ bỏ cuộc.”

Cậu ấy mỉm :

“Đó mới là điều tôi muốn.”

Tốt lắm!

Phải như mới đúng.

Kỳ thi cuối kỳ đầu tiên lớp 11, tôi đứng thứ 65 toàn khối.

Cuối kỳ hai, tôi vươn lên thứ 49.

Lần đầu tiên, tôi chen chân vào top 50.

Khi có bảng điểm, thầy Lưu gọi tôi lên văn phòng.

“Tống Triều Triều, nhất định phải giữ vững thành tích này. Chỉ còn một năm nữa thôi, dù có vất vả đến đâu cũng phải chịu đựng.”

“Với điểm số hiện tại, nếu tiếp tục tiến bộ, em có thể thi đỗ vào một trường 985 tốt.”

Chương Tiệp vẫn là học sinh đứng đầu khối.

Nhìn bảng điểm của tôi, cậu ấy đến mức rạng rỡ:

“Tống Triều Triều, cậu giỏi quá!”

Tôi ghé qua quán bác Đức để báo tin vui.

Giữa mùa hè nắng nóng, bếp lúc nào cũng đầy khói dầu.

Mùi ớt cay nồng xộc vào mắt khiến bác đỏ hoe cả vành mắt:

“Tốt, tốt lắm, cháu thật giỏi!”

Tôi giúp bưng đồ ăn cho khách, quay lại bếp thì thấy bác đang vừa liếm đầu ngón tay, vừa đếm tiền.

“Lên lớp 12 rồi, phải tập trung vào học, đừng đi thêm nữa.”

“Mỗi tháng bác cho cháu 250 tệ tiền sinh hoạt, tạm đủ dùng.”

“Không cần đâu ạ! Bác đã lo học phí cho cháu rồi, cháu biết ơn lắm rồi!”

“Nghe bác đi. Nếu thực sự muốn báo đáp bác, thì thi vào một trường đại học tốt là đủ.”

Giọng bác nghẹn lại:

“Năm xưa con bác muốn học cấp ba, bác vừa nghèo vừa thiển cận, nên bắt nó vào Nam công nhân…”

“Nó vẫn hận bọn bác đến bây giờ…”

“Nhận đi, con .”

Bác đưa cho tôi một xấp tiền, từng tờ xếp ngay ngắn.

Đúng lúc đó, tấm rèm dầu mỡ bị hất lên.

Bác xách hai con dao vừa mới mài sáng loáng bước vào.

Khoảnh khắc đó, tôi nổi hết da gà.

Bác Đức cũng toát mồ hôi lạnh, tay run rẩy.

Bác lạnh lùng liếc tôi một cái, rồi lại sang bác Đức, hừ một tiếng thật mạnh.

“Còn đứng đực ra đó gì? Ngoài kia khách đang hối đồ ăn đấy, không nghe thấy à?”

Bà giật lấy xấp tiền trong tay bác Đức, nhét vào túi quần tôi.

Giơ hai con dao lên, tôi chằm chằm:

“Nếu mày không thi đỗ một trường đại học tử tế, tao chặt mày xào ớt đấy!”

Tôi sững sờ, há miệng định gì đó không thốt nổi lời nào.

Bác mất kiên nhẫn:

“Ra ngoài mau! Cái bếp chật thế này, không cần nhiều người lượn lờ!”

Tôi nhét chặt số tiền vào túi, lặng lẽ trở về nhà.

Không khí trong nhà tràn ngập u ám.

Điểm thi cấp hai của Tống Mộ đã có kết quả.

Cậu ta kém 30 điểm so với mức đỗ vào Nhất Trung.

Bố rít mạnh một hơi thuốc, chậm rãi :

“Dù sao cũng phải tìm cách cho nó vào Nhất Trung, chẳng lẽ cả đời ruộng?”

Mẹ gật gù đồng :

“Mắt nó cận đến 4 độ, sao mà ra đồng ?”

Nhưng để vào Nhất Trung, với điểm số này, phải nộp 5000 tệ tiền tài trợ.

Bố mẹ cứ thở dài, liên tục liếc mắt về phía tôi.

Tôi vẫn ngồi đề thi thử của Hoàng Cương, coi như không nghe thấy gì.

Đêm hôm đó, hơn 2 giờ sáng, tôi bị nóng đến tỉnh giấc.

Nhà có hai chiếc quạt.

Một chiếc trong phòng bố mẹ.

Chiếc còn lại dành cho Tống Mộ.

Còn tôi, thì không có gì cả.

Bên ngoài chỉ có một vầng trăng mờ nhạt, trong phòng tối om.

Bố mẹ đang cầm đèn pin, lục lọi cặp sách của tôi.

“Chắc nó lấy tiền học phí kỳ sau từ chỗ Đức rồi, không biết giấu ở đâu.”

Thì ra, họ luôn biết chính xác ai là người tài trợ cho tôi.

Khoảnh khắc đó, tôi như rơi thẳng xuống địa ngục.

Tôi cố kìm cơn giận, giọng khàn đi:

“Hai người đang tìm gì ?”

Bóng lưng họ thoáng khựng lại.

Bố bật đèn lên.

Ông lạnh lùng :

“Em trai con cần 5000 tệ để vào cấp ba. Bố biết con có tiền, đưa ra cho em dùng trước đi.”

Tôi lạnh:

“Thế còn con?”

“Con… chúng ta sẽ nghĩ cách sau. Nếu thật sự không lo , con cứ nghỉ học, vào Nam công nhân. Đúng lúc kiếm tiền giúp em trai đi học.”

11

Trên đời này, chẳng có lời nào tàn nhẫn hơn thế.

Tôi không thể chịu đựng thêm nữa, nước mắt trào ra.

“Tại sao?!”

“Con không phải con của bố mẹ sao?”

“Con học giỏi, con nỗ lực, con đã vào top 50 toàn khối, tại sao con phải nhường nó?”

“Bố mẹ không thể công bằng một chút sao?”

“Chỉ vì nó là con trai?”

“Bố mẹ còn xứng đáng cha mẹ không?”

Kiếp trước, là tôi không đủ mạnh mẽ, không đủ quyết tâm.

Nhưng kiếp này, tôi đã thay đổi.

Một tôi tỏa sáng như thế này, chẳng lẽ không đáng để họ lại dù chỉ một chút sao?

Bố giận tím mặt, giơ mạnh đèn pin, quẳng thẳng về phía tôi:

“Mày học sách vở đến lú lẫn rồi hả? Đây là cách mày chuyện với bố mày sao?!”

Tôi không né tránh.

Chiếc đèn pin sượt qua trán tôi, để lại một vết cắt sâu.

Ông không một lời xin lỗi, chỉ quay người bỏ ra ngoài.

Mẹ vội lấy một mảnh vải cũ, ấn lên vết thương của tôi để cầm máu.

Bà thở dài:

“Con biết tính bố rồi mà, sao cứ phải cãi lại gì? Ông ấy đã đối xử với con rất tốt rồi.”

Thật sao?

Vết máu chảy xuống nhòe tầm , tôi chua chát:

“Mẹ, bố là đàn ông, không thể đặt mình vào vị trí của con, con có thể hiểu.”

“Nhưng mẹ cũng là phụ nữ. Sao mẹ cũng tiếp tay cho chuyện này?”

“Mẹ cũng nghĩ, chỉ có con trai mới xứng đáng nuôi ăn học sao?”

“Mẹ biết rõ, con đã cố gắng thế nào.”

Mẹ không dám thẳng vào tôi.

Bà ấp úng:

“Nhưng Triều Triều, sau này con cũng phải lấy chồng.”

“Bố mẹ phải dựa vào em trai con để an dưỡng tuổi già.”

“Trong làng này, nhà nào cũng như . Mẹ với bố đã chịu áp lực rất lớn mới cho con học cấp ba rồi.”

“Nếu con học mà em trai con không học, cả làng sẽ vào mặt bố mẹ.”

“Bố mẹ nuôi con lớn thế này, con không thể hiểu cho chúng ta sao?”

Kiếp trước, chính vì tôi quá hiểu cho bố mẹ.

Từng chút một, từng bước một, tôi đã nhường cả cuộc đời mình cho họ.

Nhưng kiếp này, tôi sẽ không bao giờ nhượng bộ nữa.

Mẹ thấy sắc mặt tôi khó coi, chà chà hai tay lên đầu gối, rồi thử thương lượng:

“Hay thế này đi, con cứ đưa tiền này cho em con dùng trước. Rồi con đi vay bác Đức thêm một ít nữa?”

“Bác ấy mở quán ăn lớn như , chắc chắn có tiền mà.”

Khoảnh khắc đó, cơn giận trong tôi bùng lên tận đỉnh đầu.

“Mẹ, mẹ cũng ra câu này sao?”

“Bác Đức dù có một tỷ đi nữa, đó cũng là tiền bác ấy tự mình kiếm .”

“Người tốt bụng đáng biết ơn, chứ không phải để bị lợi dụng.”

“Mẹ, ơn một người cha, người mẹ đúng nghĩa đi.”

Sáng sớm hôm sau, tôi đeo balo, xách hành lý chuẩn bị lên đường.

Bố đứng chặn ngay cửa, tay cầm một cây đòn gánh:

“Mày định đi đâu?”

“Trở lại trường!”

Ông nâng cao đòn gánh:

“Em trai mày cần học, mà mày có thể thờ ơ như thế sao?”

“Chỉ biết nghĩ cho bản thân, ích kỷ như , tao đập chết mày bây giờ!”

Tôi từng bước tiến lên, mắt thẳng ông:

“Vậy bố cứ con đi!”

“Dù sao bố không cho con học tiếp, cũng chẳng khác gì con cả.”

“Nếu hôm nay bố còn cố chặn con lại, thì từ nay về sau, chúng ta cắt đứt quan hệ.”

“Dù bố mẹ có chết, con cũng sẽ không về mộ khóc đâu!”

Mặt bố đỏ bừng vì tức giận, gân xanh trên tay nổi lên, đòn gánh giơ cao.

Nhưng tôi không thèm quan tâm, tiếp tục bước về phía trước.

Căng thẳng đến mức không thể kiểm soát hình.

Lúc này, Tống Mộ từ trong nhà bước ra.

12

Cậu ta kéo tay bố lại.

“Để chị ấy đi đi. Chị ấy là để học, còn con thì không.”

Tôi kinh ngạc cậu ta.

Cậu ta lườm tôi:

“Nhìn cái gì? Không đi mau đi!”

Kiếp trước, lúc Tống Mộ thi cấp ba, tôi vừa mới vào công nhân dây chuyền.

Bố mẹ gọi điện cho tôi, bảo tôi cũng nghĩ cách lo tiền.

Tống Mộ thì ra lệnh như ông chủ:

“Chị đi rồi, ít nhất cũng phải gửi về 2000 tệ chứ.”

Tôi không đủ tiền, phải ứng trước lương, vay mượn khắp nơi mới có thể chuyển tiền về.

Khi ấy, tôi không có cơ hội học cấp ba, nên hy vọng cậu ta sẽ nên chuyện.

Nhưng cuối cùng, cậu ta chỉ thi đỗ cao đẳng hạng trung.

Bây giờ nghĩ lại, đời trước, vì bố mẹ luôn nhồi vào đầu tôi tư tưởng chị phải nhường em, nên tôi đã nuông chiều Tống Mộ một cách mù quáng.

Tất cả xoay quanh cậu ta.

Nên cậu ta chưa từng biết trân trọng.

Nhưng kiếp này, tôi mang theo sự phẫn uất mà đối xử lạnh lùng với cậu ta.

Mỗi lần chuyện đều sắc bén, không bao giờ nhường nhịn.

Có lẽ chính vì , mà ít nhất, cậu ta vẫn giữ chút lương tâm cuối cùng.

Trên đường đi, tôi gặp vài bậc trưởng bối trong làng.

Ai cũng khuyên tôi nên thông cảm cho bố mẹ, phải biết sẻ chia gánh nặng.

Còn trách tôi bướng bỉnh, vô lễ.

Bà Trương thậm chí còn :

“Con quan trọng nhất là lấy chồng sinh con, học nhiều để gì?”

“Tận dụng lúc còn trẻ, mau sinh một đứa con trai, thế mới đáng giá.”

Ngôi làng này, thật quá ngột ngạt.

Tôi phải thoát ra.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...