Sống Lại, Tôi Không [...] – Chương 5

Tính tôi vốn ôn hòa, lại thêm thành tích học tập tốt nên thật ra tôi hòa đồng với bè rất ổn. Nhưng Lục Tuyết, vì tính cách lạnh lùng, khác hẳn với những cùng trang lứa năng và hoạt bát, nên thường bị mọi người xa lánh.

Dẫu , ấy không hề để tâm, bởi ấy có tôi bên cạnh.

Tôi từng nghĩ rằng con đường phía trước chúng tôi sẽ luôn đồng hành cùng nhau, không ngờ giữa chừng ấy lại quay bước.

Lần gặp lại Lục Tuyết là tại ga tàu cao tốc vào ngày tôi lên đường đến trường. Ở kiếp trước, chúng tôi học cùng một thành phố. Nhưng bây giờ, tôi đi về phía Bắc, còn ấy và Hứa Lăng Phong lại đi về phía Nam.

Trong phòng chờ tàu đông đúc ồn ào, ấy ngồi cạnh Hứa Lăng Phong. Khi tôi đi ngang qua họ, tôi thấy ấy đang cùng cậu ta xem một video trên ứng dụng về một blogger cảm phân tích mười tiêu chuẩn để trai, thỉnh thoảng gật đầu đồng với lời bình luận của cậu ta.

Có lẽ vì đã chơi ở ngoài trời suốt hai tháng hè, làn da trắng ngần của ấy giờ đã rám đi rất nhiều, gầy hơn trước khá rõ, trên cánh tay còn thêm một hình xăm với chữ viết tắt tên Hứa Lăng Phong, và mặc đồ đôi giống hệt cậu ta.

Hình ảnh đó của ấy đang dần rời xa khỏi Lục Tuyết trong ký ức của tôi.

Sau đó, ấy phát hiện ánh của tôi, ngẩng đầu lên lại. Qua một hàng ghế, tôi thản nhiên đối diện ánh mắt ấy, khẽ mỉm coi như chào hỏi.

Cô ấy ngẩn người trong giây lát, vô thức rụt tay có hình xăm ra sau, khi Hứa Lăng Phong nghiêng đầu hỏi ấy, ấy nhanh chóng quay đi, với một câu, từ khẩu hình có thể đoán là:

“Không gì cả.”

Vừa lúc đó, chuyến tàu của tôi đã đến ga, trong suốt thời gian xếp hàng kiểm tra vé và vào ga, tôi luôn cảm nhận một ánh mắt mạnh mẽ đang dõi theo từ phía sau.

Tôi biết đó là ai, tôi không quay lại.

Sau đó, khi lên tàu tìm chỗ ngồi, tôi nhận tin nhắn từ Lục Tuyết. Nhìn vào cuộc trò chuyện từ vài tháng trước, tôi có một khoảnh khắc ngẩn ngơ.

Tần suất như thế này có lẽ sẽ trở thành thói quen trong tương lai, cho đến một ngày nào đó, những lời đơn giản sẽ trở thành lần cuối cùng chúng tôi trò chuyện với nhau.

Tôi hồi tưởng lại, vào tin nhắn mới mà ấy gửi, rất ngắn gọn:

“Giang Duệ, tôi cũng chúc cậu, tiền đồ rộng mở.”

Tôi tất nhiên sẽ có tiền đồ rộng mở.

Tôi sẽ bước lên một nền tảng mới, thấy thế giới rộng lớn hơn.

Xung quanh tôi là những người tài năng xuất sắc đến từ khắp mọi nơi, gia nhập vào một thế giới hoàn toàn khác biệt so với trước kia.

Ở đây, những người có tài năng và sự nỗ lực không đếm xuể, những người khiêm tốn thực lực thì đâu đâu cũng có.

Thậm chí, khi rời khỏi cái vòng hạn chế của một ngôi trường duy nhất, tôi sẽ nhận ra rằng Hứa Lăng Phong thực ra cũng chẳng đẹp trai đến mức kinh ngạc.

Đó chỉ là lớp lọc mà rất nhiều người theo đuổi ước mơ đã vô tạo ra để che giấu ánh sáng riêng của họ.

Bây giờ, khi bỏ đi lớp vỏ bề ngoài đơn điệu, bước vào lĩnh vực mình giỏi, ai ai cũng đều là ngọc quý.

Sau đó, tôi bắt đầu bận rộn với các môn chuyên ngành, trao đổi với thầy , bè về các đề tài nghiên cứu, tham gia vào các cuộc thi.

Tôi còn tham gia dạy học nguyện, học vẽ tranh, rồi vẽ chân dung cho từng con mèo con chó trong trường và đặt tên cho chúng.

Mỗi kỳ nghỉ về nhà, tôi lại luôn vô tránh thời gian gặp mặt Lục Tuyết. 

Vào dịp Tết, tôi cũng trở về quê, vì suốt bốn năm qua, chúng tôi thậm chí chưa gặp mặt lần nào.

Lần tái ngộ là tại buổi họp lớp sau bốn năm.

6

Thời gian bốn năm, có thể thay đổi rất nhiều điều.

Những thiếu niên, thiếu nữ từng non nớt, giờ đây đã trở nên trưởng thành và điềm tĩnh, họ trò chuyện với nhau về kế hoạch tương lai, chia sẻ những cuộc thi đã tham gia, trao đổi về những offer đã nhận .

Mỗi người đều mang trên đầu mình hào quang của các trường danh tiếng, nắm trong tay vô số giải thưởng, dù chưa bước chân vào xã hội tương lai vẫn rất đáng mong chờ.

Vì kẹt xe, tôi đến muộn nhất, vừa bước vào cửa đã bị họ nhiệt kéo vào trung tâm của đám đông, nhờ có những trải nghiệm tương tự, tôi nhanh chóng hòa nhập vào câu chuyện.

Khi tôi đang trò chuyện một cách tự nhiên với họ về cuộc sống bốn năm qua, bỗng có một người chỉ vào tôi giả vờ tức giận :

“Các không biết đâu, năm thứ hai đại học, chúng ta tổ chức một cuộc thi tranh luận giữa các trường, mà tôi và Giang Duệ lại là đối thủ, lúc đó chúng tôi bị ấy áp đảo với một luận điểm logic hoàn chỉnh, thật sự là... chẳng cảm nhận chút ngày xưa nào cả.”

Tôi mỉm : “Nhường một chút.”

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...