Trước kỳ thi đại học, tôi đã lén lấy bức thư mà nam thần của trường viết cho thanh mai trúc mã của tôi, khiến hai người không thể ở bên nhau.
Cô ấy hận tôi cả đời.
Thậm chí, sau khi phát hiện tôi thầm ấy, tôi là kẻ ganh ghét, tâm cơ độc ác, sẽ mãi mãi không thích tôi.
Sau đó, chúng tôi qua đời trong một vụ tai nạn xe.
Trước khi chết, ấy nếu có thể lại từ đầu, xin tôi đừng hoại nhân duyên tốt đẹp giữa và nam thần.
Như ý nguyện của ấy.
Trùng sinh trở lại, tôi không lấy đi bức thư .
Rồi ấy, để vào cùng một trường đại học với nam thần, đã từ bỏ bài trắc nghiệm môn khoa học tự nhiên.
1
Kết quả thi đại học có rồi, Lục Tuyết và Hứa Lăng Phong ở bên nhau.
Tại buổi họp lớp, hành lãng mạn từ bỏ bài trắc nghiệm môn khoa học tự nhiên vì của ấy trở nên nổi tiếng, gọi là “chiến thần thuần khiết.”
Tôi cầm ly rượu, ngồi trong góc tối lặng lẽ, hai người họ đám đông vây quanh ở trung tâm, khẽ nhấp một ngụm rượu trong ly.
Người thân bên cạnh, Lý Hán, không thể hiểu nổi lại vô cùng kinh ngạc:
“Cô ta điên rồi sao? Tự tay cắt đứt tiền đồ của mình?”
“Chỉ vì một tương lai không chắc chắn với Hứa Lăng Phong?”
Đúng , lần này, ấy đã chọn Hứa Lăng Phong thay vì tiền đồ của mình.
Kiếp trước, trước kỳ thi đại học, tôi lén lấy đi bức thư , giúp ấy chọn con đường tương lai, đổi lại là sự căm hận cả đời từ ấy.
Thậm chí, khi phát hiện ra tôi thầm ấy, đã cực kỳ chán ghét mà với tôi:
“Giang Duệ, tôi không có hứng thú với kẻ ghen ăn tức ở, tâm cơ độc ác. Tình cảm của cậu khiến tôi cảm thấy ghê tởm.”
Thực ra, tôi không hề giấu bức thư đi mãi, mà đã trả lại cho ấy vào ngày tối hôm kết thúc kỳ thi đại học.
Nhưng khi ấy cầm bức thư tìm đến Hứa Lăng Phong, thứ nhận lại là lời từ chối:
“Lục Tuyết, thành tích của chúng ta cách biệt như , căn bản không thể học chung một trường, sao ở bên nhau ? Yêu xa bốn năm sao?”
“Điều tôi cần là một có thể ở bên cạnh tôi mọi lúc mọi nơi. Cậu có không?”
Lục Tuyết trở về trong bộ dạng thất thần, liếc tôi một cái lạnh lùng. Ngày hôm sau, bố mẹ ấy hốt hoảng tìm đến tôi, rằng Lục Tuyết định đổi nguyện vọng trường đại học đã xác định, nhờ tôi khuyên bảo ấy dùm.
Tôi không quá bất ngờ.
Nhưng khi tôi tìm Lục Tuyết, còn chưa kịp mở lời, ánh mắt ấy đã dừng lại trên người tôi, chế giễu:
“Sao? Một lần lấy trộm bức thư chưa đủ à, Giang Duệ, cậu còn định hoại thêm lần nữa sao?”
Đứng ở lối cầu thang gió lùa qua, rõ ràng là ngày nắng đẹp lại có chút lạnh. Tôi cúi đầu ấy, người đang uể oải và bực bội, chỉ một câu:
“Lục Tuyết, để đi đến ngày hôm nay, cậu đã mất hẳn mười hai năm.”
Cuối cùng, dưới sự ép buộc bằng cả tính mạng của bố mẹ, Lục Tuyết đã từ bỏ ý định thay đổi nguyện vọng.
Và ấy cũng không thể ở bên Hứa Lăng Phong.
Kể từ đó, tôi trở thành kẻ tội đồ đã ngăn cản ấy và Hứa Lăng Phong ở bên nhau, là đối tượng để trút giận mỗi khi nghĩ lại và không cam lòng.
Cho đến giây phút cuối cùng của cuộc đời, ấy vẫn oán trách tôi. Trong chiếc xe đầy mùi máu tanh, giọng khàn đặc, cầu xin:
“Nếu có thể quay lại một lần nữa, Giang Duệ, xin cậu đừng tự cho mình là đúng mà nhúng tay hỏng mối lương duyên của chúng tôi.”
Vì , sau khi trùng sinh, tôi đã theo ý ấy.
Không lấy đi bức thư trước kỳ thi đại học.
Lục Tuyết thuận lợi thấy bức thư, thấy Hứa Lăng Phong rằng cậu ta cũng thích , vì lo ngại chênh lệch quá lớn giữa hai người nên mãi không dám hồi đáp.
Sau đó, ấy tự cắt đứt đường lui, không để lại bất cứ cơ hội cứu vãn nào.
Từ bỏ bài trắc nghiệm môn khoa học tự nhiên.
Kết quả là điểm thi của thấp hơn kiếp trước tận một trăm điểm.
Cuối cùng, thành công "thu hẹp" khoảng cách với Hứa Lăng Phong và cũng ở bên cậu ta.
Sau vài vòng rượu, có người bỗng nhắc đến tôi, giọng điệu đầy cảm thán:
“Lúc trước cứ nghĩ người ở bên Lục Tuyết sẽ là Giang Duệ chứ, dù sao hai người vừa là thanh mai trúc mã, lại vừa tương xứng cả về thành tích lẫn năng lực.”
Nhưng rất nhanh, lời đó bị chính Lục Tuyết bác bỏ. Có lẽ vì lo Hứa Lăng Phong hiểu lầm, nên lạnh nhạt đáp lại:
“Chỉ là bè bình thường quen biết từ nhỏ mà thôi.”
Tôi im lặng mỉm , thầm lặp lại bốn chữ này…
Bạn bè bình thường.
2
Nhưng Lục Tuyết không sai, chúng tôi thực sự là quen biết từ nhỏ.
Từ khi bắt đầu đi học đến khi tốt nghiệp trung học, chúng tôi luôn học cùng một lớp.
Bạn thấy sao?