Sống Lại, Tôi Kệ [...] – Chương 2

 

Bạn trai hiện tại của ta ngọt ngào, giỏi chiều chuộng, đã nhau hơn nửa năm rồi.

 

Mai Hân rất say đắm cậu ta, chớp mắt cậu ta đã vượt qua cả hạn sử dụng mà ta tự đặt ra cho đàn ông.

 

"Anh ấy có việc, chị họ, chị là người thân duy nhất của em ở thành phố A này, chị sẽ không bỏ mặc em đúng không, chị đã hứa với dì là sẽ chăm sóc em mà......"

 

Chưa đợi ta xong tôi đã cúp máy rồi tắt điện thoại. Kiếp trước ta cũng luôn luôn dùng đạo đức trói buộc tôi như khiến tôi phải trả nợ thay ta. Tôi đã trả hết khoản này đến khoản khác, mỗi lần ta đều hứa với tôi đây là lần cuối cùng, điều chờ đợi tôi lại là lần cuối cùng thứ n+1.

 

Khi tôi tan về nhà, trên sàn gạch trắng đầy dấu chân.

 

Bình nước bị đổ trên bàn, nước bắn tung tóe khắp nơi, dấu chân kéo dài đến tận phòng ngủ của tôi.

 

Chắc chắn là em họ tôi lại lấy chìa khóa dự phòng mở cửa vào rồi. Nghe thấy tôi về nhà, ta từ trong phòng đi ra. Tuy sắc mặt trắng bệch tinh thần rất tốt.

 

"Công ty đã sắp xếp một blogger chuyên vạch trần những kẻ giả tạo để quay trực tiếp với em vào ngày mai, em sắp nổi tiếng rồi đó."

 

"Chị họ, em phẫu thuật mà chị cũng không đến, nếu dì mà biết chắc chắn sẽ mắng chị, nếu chị không muốn em với dì thì hãy nghỉ việc rồi chăm sóc cho em đi, chị cũng biết mà, em vừa mới phẫu thuật xong nên cần có người chăm sóc, nếu chị đồng ý em sẽ rộng lượng bỏ qua chuyện này cho chị."

 

Kiếp này tôi không muốn có quá nhiều liên quan với ta nên tìm đại một cái cớ rồi đi khách sạn ở.

 

3

 

Tôi bị mẹ gọi về nhà liên tục như ma đuổi, từ sau khi em họ phẫu thuật, tôi đã nhường nhà cho ta, còn mình thì ở khách sạn.

 

Vừa đến cửa, tôi đã ngửi thấy mùi canh gà thơm phức trong không khí.

 

"Em con vừa phẫu thuật xong, con cũng không biết chăm sóc nó nữa, người một nhà thì phải giúp đỡ nhau chứ."

 

Bát không trên bàn đã chất cao ngất ngưởng, mẹ tôi vẫn đang bận rộn trong bếp. Tôi thấy xót xa, kéo bà mẹ đã quá tuổi trung niên của tôi mệt lử rời khỏi bếp, dắt bà ngồi xuống bên cạnh.

 

Mẹ tôi một mình nuôi chúng tôi lớn khôn, khó khăn lắm mới nghỉ hưu mà vẫn còn phải vất vả.

 

Trong phòng, em họ tôi vẫn đang lớn tiếng cảm ơn người hâm mộ qua buổi livestream.

 

"Cảm ơn mọi người đã luôn đồng hành cùng tôi."

 

Ngay ngày thứ hai sau khi phẫu thuật, công ty đã lập cho ta một tài khoản mới, đặc biệt mời một blogger nổi tiếng chuyên vạch trần những kẻ giả tạo để livestream cùng. Buổi livestream đó tôi cũng xem qua vài phút, em họ tôi không ngừng nhét thức ăn vào miệng như ma đói đầu thai.

 

Nhai vài cái, thức ăn đã trực tiếp trôi xuống dạ dày mấy người ngồi bên cạnh đến mức tròn xoe mắt. Buổi livestream kéo dài mấy tiếng đồng hồ, em họ tôi cũng ăn liên tục mấy tiếng đồng hồ.

 

Lượng người theo dõi buổi phát sóng trực tiếp chỉ trong một đêm đã vượt mốc triệu. Đó là điều ta với tôi ngay sau khi tắt livestream lúc rạng sáng.

 

"Hôm nay tôi kiếm số tiền mà cả đời chị cũng không kiếm . Chị đi cũng chẳng ích gì, không bằng nghỉ việc rồi trợ lý cho tôi, chỉ cần chị nghe lời, tôi sẽ không bạc đãi chị."

 

Cái mà ta gọi là "nghe lời" là bảo tôi đi gặp riêng người ủng hộ số một của ta ngoài đời. Cô ta năn nỉ tôi mấy ngày, chỉ là đi ăn một bữa, kết quả là sau khi ăn xong, người đàn ông ngoài năm mươi tuổi ấy nhất quyết kéo tôi vào khách sạn.

 

Tôi lập tức trở mặt bỏ đi, về nhà ta còn trách móc tôi đã đắc tội với người ủng hộ số một của ta.

 

"Ông ta già như rồi, muốn ngóc lên cũng khó, có thể gì chị đâu? Chị chỉ cần nũng nịu dỗ dành ông ta một chút là xong, sao lại có thể tỏ thái độ như thế chứ? Chị xem lại bản thân mình đi, ông ta đã chặn tôi rồi."

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...