Sống Lại, Tôi Kệ [...] – Chương 10

 

Sau khi cảnh sát điều tra, họ phát hiện ra rằng Lý Dương đã bị em họ đè chet. Sau khi Lý Dương chết, em họ mất hết ý thức, chỉ còn lại bản năng nên ta đã ăn thịt Lý Dương.

 

Em họ kéo vào bệnh viện bằng xe cứu thương. Người ta rằng với trạng hiện tại của ta thì phải hút bớt mỡ mới có thể tiếp tục thẩm vấn.

 

Tôi là người thân duy nhất của em họ ở thành phố A nên phải đi cùng đến bệnh viện. Tôi em họ bị mười mấy người lôi vào phòng phẫu thuật, bản thân thì đứng đợi bên ngoài.

 

Chưa bao lâu, một y tá chạy ra. Toàn thân ấy đầy vết bẩn, tôi kéo ấy lại, y tá run rẩy vì sợ:

 

"Vừa rồi bác sĩ mổ bụng ấy ra, dầu mỡ bên trong lập tức phun trào, ấy bị mỡ chặn kín miệng mũi, ngạt thở chet rồi."

 

Tôi tiến lại gần cửa sổ phòng phẫu thuật, cả phòng đầy dầu mỡ văng tung tóe, em họ đã nằm bất trên bàn mổ. Bác sĩ bên cạnh muốn giúp ấy thông mũi miệng, vừa thông xong lại bị lớp dầu mỡ khác chặn lại.

 

Bác sĩ khác muốn ép ngực cứu sống, quanh chỗ nào cũng đầy dầu mỡ, không biết nên bắt đầu từ đâu.

 

18

 

Bác sĩ với tôi dạ dày bò mà em họ tôi cấy ghép đã khiến cơ thể ta thay đổi.

 

"Bò vốn chỉ ăn cỏ, con người là loài ăn tạp. Cô ta lại điên cuồng ăn thịt sống, ngoài mỡ ra thì toàn ký sinh trùng. Ký sinh trùng đã ăn hết não của ta rồi nên ta chỉ còn lại bản năng ăn và ngủ thôi."

 

Nói xong bác sĩ còn an ủi tôi, bảo tôi nên bớt đau buồn. Bệnh viện khuyên tôi nên hiến tặng thi thể em họ, rằng rất có giá trị nghiên cứu.

 

"Con người mà có thể cấy ghép dạ dày của bò, điều này rất có ý nghĩa trong nghiên cứu."

 

Tôi không nghĩ ngợi nhiều, lập tức đồng ý, sau khi hiến tặng thi thể của em họ, tôi mới báo cho mẹ tôi biết. Nghe tin em họ qua đời, mẹ tôi rất đau lòng, bà lập tức quay về thành phố A.

 

muốn đòi lại công bằng cho em họ, kiên quyết phải tính sổ với công ty của em ấy, thế là người phụ nữ qua tuổi trung niên này đã chạy đi chạy lại hết tòa án này đến tòa án khác, tìm hết luật sư này đến luật sư khác.

 

Cuối cùng, bà đã lật đổ công ty độc ác của em họ, cuộc sống của tôi cuối cùng cũng trở lại yên bình.

 

Hôm đó tôi tiễn mẹ tôi lên máy bay, bà bước lên.

 

Khi quay đầu lại, tôi thấy Mễ Trư, ấy một mình lẻ loi, kéo theo chiếc vali, trông rất đơn.

 

Tôi tiến đến chào hỏi, ấy thấy tôi thì đôi mắt lấp lánh niềm vui. Cô ấy rằng hôm nay ấy sẽ đi đến một nơi rất xa, nơi mà ngay cả cha mẹ ấy cũng không thể tìm thấy.

 

"Trước đây khi livestream, mọi người luôn gọi tôi là chị Mễ, ai nhờ tôi giúp tôi đều giúp hết. Nhưng bây giờ tôi phải đi rồi, chẳng có một ai đến tiễn."

 

"Tôi sẽ tiễn . Cảm ơn đã nhắc nhở tôi."

 

Tôi ôm ấy, lời tạm biệt và dặn dò nếu ấy trở lại thành phố A, nếu rảnh thì cứ việc đến tìm tôi, tôi sẽ mời ấy ăn cơm.

 

Cô ấy rưng rưng nước mắt, lời chia tay với tôi. Khi đang đợi xe, điện thoại lại gửi thông báo cho tôi về một buổi livestream:

 

[Thử thách ăn mười tiếng không ngừng.]

 

Tôi giật mình mở livestream ra xem. Một trẻ đẹp đang cầm một miếng pizza, nhét thẳng vào dạ dày. Trong phòng livestream, những bông hoa ảo bay ngập trời. 

(Bông hoa ảo có giá trị quy đổi thành tiền)

 

Tôi thoáng thấy dưới ống kính livestream, từng mảng mỡ chồng chất lên nhau.

 

(Hết)

 

Tức là với em họ thì đã chet = hết rồi, với nữ chính (góc thượng đế) thì lại thấy một cuộc đời giống em họ khác, đời trước là Mễ Trư, đời này là em họ, em họ chet thì đến mới này, một vòng lặp =)) 

 

Cảm ơn mọi người đã đón đọc, Thanh của các em có đẹp trai không nào? Follow và thả tym bộ truyện này để mau ra nhiều nhiều bộ cho các em bé của nha. Yêu cả nhà.

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...