Khi chồng tôi tiễn bà ta rời đi, tôi nghe thấy bà ta nhỏ giọng lẩm bẩm: “Tiểu Mục à, một đứa con trai tốt như cháu, sao lại cưới con bé đanh đá kia chứ? Bao nhiêu năm rồi, đến cả một đứa con trai cũng không sinh .”
“Hay là như này, cháu ly hôn với nó đi, giới thiệu cháu của cho cháu. Cháu của hơn cháu ba tuổi, không sao, nữ hơn ba, nhà có phúc. Đã thế con bé còn có một đứa con trai, đến khi hai đứa bên nhau vừa hay nếp tẻ đều có.”
Tôi kéo chồng vào nhà rồi đóng sầm cửa lại.
Bà Trần tức giận: “Hừ, đồ đanh đá. Tiểu Mục cưới phải đúng là xui xẻo tám đời, đồ sao chổi, đồ tốn của…”
Chồng tôi nghiến răng nghiến lợi, hận không thể ra ngoài đánh bà ta một trận.
“Anh không ở nhà, em và Manh Manh chịu khổ rồi.”
Nói xong, hừ lạnh một tiếng: “Cứ để cho bà già kia kiêu ngạo một lúc, nhanh thôi bà ta sẽ phải nhận quả báo. Trước đây em còn lo là đám cháy liệu sẽ lan đến nhà bà ta không. Thật ra nỗi lo này là không cần thiết.”
“Hả? Tại sao?” Tôi không hiểu lắm.
“Anh vừa đến đưa đồ, phòng khách nhà bà ta chất đầy chai nhựa, ngoài chai nhựa còn có cả túi giấy, túi ni lông, gần như không có chỗ cho người đi lại.”
“Anh hỏi bà ta thu gom mấy thứ này gì, bà ta rằng thị trường chai nhựa dạo này đang khó khăn, đợi đến khi tăng giá thì bán ra. Còn túi giấy và túi ni lông thì giữ lại để đựng đồ.”
“Anh thấy bà ta tiện tay đặt hai túi hộp đựng đồ ăn lên đống chai nhựa trước cửa. Nếu bìa cứng ngoài hành lang bốc cháy, thì nhà bà ta chắc chắn sẽ bị thiêu rụi hoàn toàn.”
Khi còn sống tôi chưa từng đến nhà họ Lưu, sau khi chec, trở thành linh hồn, mặc dù đã đến khi ấy bọn họ đã dọn hết đống chai nhựa linh tinh, thay vào đó chất đầy mấy đống đồ chưa từng thấy.
Nếu biết sớm thì tôi đã không cần phải lo lắng chuyện vật cháy có đủ hay không rồi.
Tôi bước đến ôm lấy vòng eo của chồng, tựa đầu vào lồng ngực : “Chuyện này sẽ sớm kết thúc thôi.”
Chồng tôi sờ tóc tôi, hỏi: “Anh vẫn chưa nghe em nhắc đến trạng nhà họ Lưu khi xảy ra hỏa hoạn, bây giờ có thể cho biết không?”
Tôi hồi tưởng lại cuộc trò chuyện giữa bà Trần và những người khác mà linh hồn tôi nghe , thử suy đoán: “Khi pháo hoa đốt cháy rèm cửa, bà Trần có lẽ vẫn chưa ý thức sẽ xảy ra chuyện, bà ta và Lưu Thần Huy lên tầng xem tivi. Đến khi ngọn lửa lan ra ngoài hành lang, bà ta mới nhận ra hình không ổn nên vội chạy xuống lầu.”
“Sau khi ngọn lửa dập tắt, cảnh sát đến hỏi chuyện bà ta, bà ta rằng do nhà bà ta có cửa chống cháy, cộng thêm việc bà ta đã dọn sạch đống đồ lộn xộn trước cửa nhà nên nhà bà ta chỉ bị ảnh hưởng một chút, không hề có tổn thất gì lớn.”
“Thế những người khác đâu? Chẳng phải con trai và con dâu bà ta mỗi tuần đều đến thăm Lưu Thần Huy à? Hôm đó họ không đến?” Chồng tôi lại hỏi.
“Đám cháy xảy ra vào tối chủ nhật, vợ chồng Lưu Húc đã rời đi cho nên bây giờ chúng ta cần phải tìm cách giữ chân họ lại, cố gắng để cho bọn họ ở lại thêm một hôm.”
10.
Mối quan hệ giữa vợ chồng tôi và Lưu Húc không tốt lắm, cũng không tệ như bà Trần.
Mấy năm trở lại đây, Lưu Húc ăn ra nên. Trước kia ta là một kẻ nghèo rớt mồng tơi, mở một quầy bán thịt kho ở lối vào của khu chung cư.
Thỉnh thoảng, chồng tôi và ta cùng nhau đi uống rượu.
Về sau, ta hợp tác với một người bán hải sản, kiếm rất nhiều tiền.
Anh ta đến thành phố, mở một chợ bán hải sản, từ đấy chồng tôi và ta cũng ít giao du.
Kiếp trước tôi từng nghĩ Lưu Húc biết điều hơn mẹ ta, sau này tôi tận mắt chứng kiến cảnh ta lôi ba tôi vào nhà, cùng với vợ hắn đánh ba tôi nửa sống nửa chec.
Ba tôi bị đánh đến mức máu chảy đầy đầu vẫn liên tục hét lên phải đòi lại công lý cho tôi.
Khi đó, mắt Lưu Húc đỏ ngầu, ba tôi như thể một con chó sắp chec.
Anh ta : “Lão già, tính đấu với tôi à, xem mình có cái bản lĩnh đấy không. Ông muốn trả thù cho con và con rể à, … trả thù này! Trả thù này!”
Mặt ba tôi sưng đến nỗi không ra hình người, máu chảy ra từ trong miệng.
Ông vẫn túm chặt lấy quần Lưu Húc không buông, ngón tay run rẩy.
Bạn thấy sao?