Đến cả ông trời cũng giúp tôi!
Loại hộp cơm này rất hiếm thấy, trước đây, hộp cơm ở các công trường đều bằng nhựa, rất dày, có thể giữ nhiệt.
Tuy nhiên không thể hâm nóng bằng lò vi sóng và rất dễ cháy khi tiếp với lửa.
Hơi thở của tôi trở nên gấp gáp, tôi vội vàng nắm lấy tay chồng tôi rồi hỏi ấy: “Chỗ của ba còn cái này không? Còn bao nhiêu mang hết đến đây cho em!”
“Cần nhiều thế gì, chúng ta cũng không dùng hết.”
“Em bảo dùng thì ắt có chỗ dùng , cứ mang đến đây đi.”
Sau khi sống lại, trả thù đã trở thành nỗi ám ảnh của tôi.
Nỗi ám ảnh này hành hạ tôi từng giây từng phút, khiến cho tính của tôi gần đây cũng trở nên khó chịu hơn.
Chồng tôi thở dài, nghe lời tôi về nhà một chuyến.
Lần này ấy mang về hai túi đầy ắp, gần như chặn hết lối vào nhà tôi.
Tôi không quan tâm mình đang bị ốm, gọi chồng tôi cùng nhau tách những chiếc hộp này ra rồi lại sắp xếp một cách lộn xộn. Đốt cả một chồng chắc chắn không nhanh bằng đốt từng cái. Có mấy chục chiếc hộp cơm này trong lòng tôi cuối cùng cũng có một chút tự tin.
Đêm đến tôi và con nằm ngủ trong vòng tay của chồng, ngửi thấy mùi hương quen thuộc của hai ba con, tôi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Lại là cơn ác mộng đó, cơn ác mộng đã cuốn lấy tôi mỗi đêm kể từ sau khi sống lại.
Lửa, ngọn lửa cháy dữ dội khiến toàn thân thôi đau nhức, khó thở.
Chiếc giường đang bốc cháy, làn khói mờ mịt khiến tôi không thể rõ cảnh tượng trước mắt.
Cứu tôi với! Cứu con tôi với! Cứu chồng tôi với!
Giọng tôi khàn đặc, gần như không thể phát ra một chút âm thanh nào nữa.
Nhịp tim của tôi chưa bao giờ nhanh đến thế, như thể sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
Cuối cùng tôi cũng nghe thấy tiếng xe cứu thương.
Tuy nhiên đội cứu hỏa không thể tiếp cận tòa nhà này, lực lượng cứu hộ cũng không thể giải cứu chúng tôi.
Tôi ôm con vào lòng, tuyệt vọng chịu đựng ngọn lửa thiêu đốt bản thân.
Cách đó không xa, chồng tôi nằm trên mặt đất, không rõ sống chec.
Phật Tổ, Bồ Tát!
Ai có thể đến cứu chúng tôi?
7.
Cuối cùng, một đôi tay vòng qua người, ôm lấy tôi.
Ngọn lửa biến mất, tôi đã có thể hít thở bình thường.
“Tiểu Nhã, vợ ơi!”
Tôi chợt ngồi dậy, dùng hai tay nắm lấy cánh tay chồng để véo mạnh vào người tôi.
Cơn đau khiến tôi tỉnh táo hẳn lên.
Tôi thở hổn hển, mồ hôi chảy từ trán xuống cằm rồi rơi xuống chăn như thể nở hoa.
Chồng ôm tôi vào lòng, im lặng hồi lâu mới : “Tiểu Nhã, nếu như có chuyện gì xảy ra em có thể với . Trong hôn lễ đã vợ chồng như một, sẽ bảo vệ em thật tốt.”
Thật ra ban đầu tôi không muốn chồng tôi biết về chuyện kiếp trước.
Nhưng bây giờ, sự hoảng loạn và tuyệt vọng trong lòng tôi cần giải tỏa.
Tôi kể lại toàn bộ sự việc kiếp trước cho chồng tôi dưới hình thức một giấc mơ.
Chồng tôi dường như không tin: “Tiểu Nhã, chỉ là một giấc mơ thôi, gần đây em chịu nhiều áp lực quá, đám cháy sẽ không xảy ra, chúng ta cũng sẽ không chec.”
Tôi lắc đầu.
“Mục Ninh, đây không phải là một cơn ác mộng, gì có giấc mơ nào lại chân thực đến thế, cảm giác bị đuổi theo rất đau, nếu là mơ sao lại thấy đau ? Anh cũng biết thằng nhóc nhà đối diện thích chơi pháo Gatling, có lẽ…có lẽ nó thực sự sẽ .”
Tôi thấy mình ám chỉ đã đủ rõ ràng chồng tôi vẫn không tin.
“Tiểu Nhã, nếu như em sợ cháy, ngày mai sẽ gọi điện cho dịch vụ chuyển nhà, chúng ta…”
Tôi nổi điên lên, kéo chồng sang phòng ngủ khác.
“Mục Ninh, sao không chịu tin em? Những gì em đều là sự thật, chúng ta chỉ còn bốn ngày, à không, bây giờ chỉ còn ba ngày nữa thôi.”
“Chỉ còn ba ngày nữa nhà chúng ta sẽ bị cháy, Lưu Thần Huy sẽ đặt Gatling vào phòng ngủ phụ. Đầu tiên ngọn lửa sẽ đốt cháy rèm cửa, sau đó cháy đến giường, tiếp đến là tủ quần áo, cửa, rồi đến ghế sofa, cuối cùng ngọn lửa sẽ nhấn chìm toàn bộ ngôi nhà, tất cả chúng ta đều sẽ chec! Còn cả ba mẹ và ba mẹ em rồi cũng chec!”
Tôi chỉ vào phòng khách: “Em và Manh Manh sẽ chec ở đây, trên đầu còn có chiếc chăn bông vừa mới đắp lên.”
“Còn , nằm ở đằng kia!”
Tôi lại chỉ vào cửa nhà bếp.
“Mặt của quay về phía cửa sổ nhà bếp, còn lưng thì quay về phía em và con ...”
Nói đến đây, tôi không thể tiếp tục cất lời.
Bạn thấy sao?