Nhưng thùng càng mỏng thì càng dễ cháy. Vậy nên tôi muốn tận dụng khoảng thời gian này để đóng gói quần áo vào hộp rồi đặt ở phòng khách. Những thùng giấy còn lại chưa dùng thì tạm thời đặt sang một bên, đảm bảo là vật liệu cháy có đủ để lửa có thể lan từ phòng ngủ ra đến cửa nhanh nhất có thể.
Kế hoạch của tôi có vẻ hoàn hảo tôi vẫn không chắc chắn lắm.
Theo trí nhớ của tôi, kiếp trước ngọn lửa chỉ lan đến trước cửa nhà họ Lưu thì đã bị dập tắt. Vậy nên cho dù trong nhà có rất nhiều đồ dễ cháy cũng không có gì đảm bảo rằng đám cháy sẽ lan đến nhà họ Lưu. Cho dù thực sự cháy đến đó thì họ cũng có đủ thời gian để chạy thoát.
Tôi liên tục nghĩ ra những ý tưởng mới hết lần này đến lần khác đều bị bác bỏ.
Chỉ còn lại bảy ngày, tôi lo đến nỗi ăn không ngon ngủ không yên.
Đếm ngược năm ngày, chồng tôi cuối cùng cũng trở về.
Ngay khi thấy ấy, những lo lắng và đau buồn tích tụ trong lòng tôi bỗng nhiên bùng nổ, tôi lâm bệnh nặng.
5.
Chồng tôi thương tôi mãi không hạ sốt, xin nghỉ phép ở nhà để chăm sóc tôi và con .
Tôi vừa bực mình vì cơ thể yếu đuối, vừa cố gắng tiếp tục việc.
Những thùng giấy tôi mua lúc trước đã giao đến nơi.
Tôi mua tổng cộng năm mươi cái, sau khi lắp ghép xong, chúng có thể lấp đầy toàn bộ phòng khách.
Tôi gấp quần áo, bỏ từng cái vào trong thùng giấy, chiếc áo lông vũ dễ cháy tôi đặt ở gần ghế sofa.
Con chạy vòng quanh tôi, những chiếc thùng giấy rỗng trở thành đồ chơi mới của con bé.
Con bé trốn trong đó, kêu tôi đi tìm nó.
Tâm trạng tôi rối bời, không kìm nổi mà trách móc con : “Manh Manh, con đừng nghịch nữa không? Mẹ có chuyện quan trọng phải , thực sự không có thời gian chơi với con.”
Con tôi sợ hãi và khóc lớn.
Tôi ôm lấy con bé, nhẹ nhàng an ủi.
Một cảm giác bất lực không thể miêu tả bỗng nhiên nuốt chửng tôi.
Nếu quỹ đạo của kiếp trước và kiếp này giống nhau thì năm ngày nữa, Lưu Thần Huy sẽ đặt Gatling vào cửa sổ nhà tôi.
Tôi đã đóng gói mọi thứ vào trong thùng giấy, cũng đã cố hết sức đặt những món đồ dễ cháy vào những nơi dễ bắt lửa.
Phòng khách đã chất đầy thùng giấy, chỉ chừa lại một lối đi.
Về phần bên ngoài cửa, sau khi tôi cố chọc tức bà già kia, bà ta đã đặt rất nhiều bìa carton trước cửa để trả thù tôi.
Nhưng vẫn chưa đủ!
Kiếp trước một nhà ba người chúng tôi chec thảm, ba mẹ tôi và ba mẹ chồng cũng bị nhà họ Lưu gián tiếp chec. Nếu như không thể khiến bọn họ nếm trải cảm giác tuyệt vọng của cái chết thì tôi sống lại còn có ý nghĩa gì nữa?
Trong suy nghĩ hỗn loạn, tôi nghĩ đến dầu.
Nếu đổ dầu lên đống phế liệu và thùng giấy trong nhà, ngọn lửa rất nhanh sẽ lan đến nhà họ Lưu.
Không!
Tôi vội lắc đầu, xua tan ý nghĩ này ra khỏi não.
Nếu tôi thực sự , một khi cảnh sát tìm ra manh mối thì không những tôi không thể trốn thoát mà còn liên lụy đến cả chồng và con .
Rốt cuộc tôi nên thế nào đây?
Đúng lúc tôi gần như kiệt sức thì có một đôi bàn tay vươn ra ôm lấy tôi và con từ phía sau lưng.
Là chồng tôi, Mục Ninh.
Tôi cố gắng biểu hiện tự nhiên nhất có thể, mỉm với Mục Ninh: “Chẳng phải đi đưa đồ ăn cho ba mẹ à? Sao về nhanh thế? Đã còn không thèm gọi em một tiếng, em chẳng nghe thấy tiếng gì cả.”
Mục Ninh tôi với ánh mắt chứa đầy sự đau lòng.
“Tiểu Nhã, chỉ trách quá bận, không có thời gian ở bên cạnh em và Manh Manh. Nếu em không vui khi ở lại đây thì tối nay chúng ta chuyển đến nhà ba mẹ , đợi nhà mới bớt mùi sát khuẩn thì mình hẵng chuyển đến đó.”
Tôi lắc đầu: “Tối nay đừng đi, đợi đến mai đi.”
Trong lúc chuyện, tôi để ý đến chiếc túi bóng đặt ở ngoài cửa.
6.
Chiếc túi phồng lên, tôi nhận ra bên trong là một chiếc hộp đựng đồ ăn dùng một lần.
Chồng tôi thấy ánh mắt của tôi, giải thích: “Công ty của mẹ đã vứt bỏ một lô hộp đựng thức ăn không thể hâm nóng bằng lò vi sóng, ba nghĩ nếu như cứ đốt đi thì tiếc quá nên mang một ít về nhà, em xem thử xem có dùng không?”
Nói xong bước đến mở túi bóng, lấy ra vài hộp đựng thức ăn cho tôi xem rồi thêm: “Anh đã là nhà mình không cần đến cái này ba cứ bắt phải cầm lấy, còn bảo dùng để đựng thức ăn rất tiện, ăn xong vứt đi luôn là . Tất cả đều là hàng đựng thực phẩm, công ty của ba mẹ ai cũng dùng, rất an toàn.”
Nhìn thấy hộp giữ nhiệt thức ăn trên tay, tim tôi nhảy tưng bừng.
Bạn thấy sao?