Mẹ tôi và ba mẹ chồng giăng biểu ngữ khắp nơi nhằm tố cáo tội ác của họ chẳng có kết quả gì.
Nửa năm sau, mẹ chồng tôi nhảy lầu t.ự t.ử, còn mẹ tôi thì tr.eo c.ổ trước cửa nhà mới của hàng xóm.
Sau khi thấy thi thể của mẹ tôi, ba mẹ Lưu Thần Huy đã đưa thằng bé ra nước ngoài ngay trong đêm, từ đó không còn tin tức gì.
Sau đó, ba chồng tôi bỏ thuốc vào thức ăn, dẫn theo ba tôi cùng nhau tìm đến cái chec.
Linh hồn tôi lơ lửng trong không trung, đau lòng như thể trái tim bị ai đó bóp nghẹt.
May thay, tôi sống lại rồi.
Lúc này, đứa con năm tuổi vẫn đang nằm trong vòng tay tôi, gương mặt hồng hồng hiện rõ nụ .
Tôi không kìm mà ôm con bé thật chặt. Kiếp này, tôi thề sẽ không để bi kịch của kiếp trước xảy ra lần nữa.
Không, tôi không chỉ muốn ngăn cản bi kịch này mà còn phải khiến cho gia đình họ gánh chịu hậu quả.
2.
Hôm nay là ngày thứ ba sau khi tôi sống lại.
Buổi sáng trời hơi lạnh, tuyết rơi lất phất.
Tôi tết cho con hai bím tóc nhỏ, chuẩn bị đưa con bé xuống lầu để lấy hàng.
Ra khỏi cửa vừa hay đụng phải bà Trần nhà đối diện đang sắp xếp đống đồ linh tinh nhặt ở ngoài hành lang. Phía sau là cháu trai bà ta - Lưu Thần Huy.
Thấy tôi và con , bà ta khịt mũi hừ lạnh, hai tay không ngừng mở đống thùng giấy ra.
Lưu Thần Huy lấy bật lửa ra dí sát vào như đang giỡn.
Sau khi thấy vẻ mặt sợ sệt của con tôi, nó nhặt một mảnh giấy lên rồi đốt. Khi tờ giấy sắp cháy hết, nó ném xuống đất rồi lấy chân dập tắt.
Tôi thiện ý nhắc nhở: “Tốt nhất là đừng chất đống bìa carton này ở ngoài hành lang. Cháu trai của bà rất thích nghịch lửa, cẩn thận kẻo cháy bìa carton dẫn đến hoả hoạn.”
Bà Trần hừ lạnh: “Chị trách tôi lấn chiếm hành lang thì cứ việc thẳng, đừng lôi lửa ra hù doạ người ta. Đống bìa carton này tôi ướt hết rồi, không dễ bắt lửa. Hơn nữa cháu trai tôi rất thông minh, chơi với lửa thì biết dập lửa. Chị rảnh rỗi lo xa như chẳng thà sinh một đứa con trai cho chồng chị.”
“Gì mà chẳng thà sinh một đứa con trai? Nếu con trai tôi mà như cháu trai bà thì cả đời này của tôi coi như chấm hết rồi.”
Bà Trần tức giận : “Con khốn này! Mày cái gì hả? Cháu trai của tao sao nào? Thằng bé vừa thông minh vừa lanh lợi, tốt hơn nhiều so với cái đứa tốn tiền tốn của nhà mày. Thằng Mục đúng là xui xẻo, sao lại lấy một đứa đanh đá, lại còn sinh ra một thứ tốn của, chẳng khác nào tuyệt hậu.”
“Ai sinh con chỉ tốn của? Bà là phụ nữ, con , con dâu bà cũng là nữ, bà chính là cái loại tốn của, cả nhà bà đều là thứ tốn của.”
……
Tôi cãi nhau với bà ta vài câu, miệng lưỡi bà già không nhanh nhảu như tôi, bà ta bắt đầu đập tay, nhảy dựng hét lên: “Cút! Cút! cút”
Chúng tôi sống trong một khu dân cư cũ, vài năm nay các trường học trong khu vực đều đã di dời, nhiều hộ gia đình sống dở đây cũng đã chuyển đi nơi khác.
Hiện giờ ngoại trừ tầng sáu có nhà tôi và nhà đối diện thì chỉ còn một nhà ở tầng hai và một cặp vợ chồng già ở tầng một, cùng với vài hộ nhỏ chưa xã giao lần nào.
Trong hành lang im lặng, cuộc cãi vã trở nên rất rõ ràng. Chẳng bao lâu, bà Trương ở tầng một nghe thấy tiếng vội vàng lên xem xét hình.
Tôi đúng lúc đổi chủ đề, nhượng bộ: “Rồi rồi, nếu muốn thì cứ để đồ ở hành lang, con nhiều lại nghĩ là con nhằm vào . Vừa hay con dọn dẹp xong nhà mới rồi, hai ngày nữa con sẽ chuyển đi, đến lúc đó có thể để bất cứ thứ gì muốn trên hành lang này.”
Bà Trương vừa hay lên đến nơi, nghe thấy những gì tôi liền hỏi: “Tiểu Nhã đấy à, nhà con mới xây ba bốn tháng nhỉ, giờ đến ở có an toàn không?”
“Không an toàn cũng đành chịu ạ. Cô Trần chất nhiều đồ ngoài hành lang như thế này, cửa nhà con sắp không mở nổi rồi.”
Tôi tủi thân giải thích một câu.
Tôi trầm tính, không thích giao lưu nên kiếp trước sau trận hỏa hoạn, dù bà ta có bôi nhọ tôi như thế nào cũng không có ai đứng ra bênh vực tôi. Lần này, tôi nhất định phải kéo mọi người về phe mình.
Dựa vào tài buôn chuyện của bà Trương, đoán chừng không lâu nữa tất cả mọi người trong khu dân cư đều sẽ biết tin gia đình tôi sắp chuyển nhà, cũng biết tôi và Trần cãi nhau, việc chuyển nhà đột ngột cũng đã có lời giải thích hợp lí.
Bạn thấy sao?