Sống Lại, Tôi Gắp [...] – Chương 11

Trên đường, chúng tôi đi như bay. Bởi vì quá hưng phấn, tôi còn vượt một đèn đỏ.

Gần đến khu dân cư, tôi thấy khói đen dày đặc đang bốc lên. 

Xe cảnh sát, xe cứu hoả dừng trước cửa khu dân cư, mọi người xung quanh mang nước đến chặn kín đường.

Nhìn thấy một nhà ba người chúng tôi, ông lão ở phòng bảo vệ với mấy bà lão vội vây quanh chúng tôi.

“Haizz Tiểu Nhã đấy à, may là nhà cháu chuyển đi sớm, cháu thấy đấy, toàn bộ tầng 6 toà 25 đều bị thiêu rụi.”

“Xe cứu hoả không vào , hành lang lại toàn là đồ đạc linh tinh của bà Trần, đội cứu hoả muốn cứu người cũng không cứu nổi.”

Tôi gào khóc nức nở: “Sao số tôi khổ thế này, một căn nhà đàng hoàng cứ thế không còn nữa, đồ dùng trong nhà đều là do tôi mua lúc kết hôn, còn mới cả!”

“Đồ đạc cháy rồi chỉ là chuyện nhỏ, người không sao là rồi. Cháu không biết đấy thôi, nhà đối diện, bà Trần, con trai, con dâu, đều ở nhà. Cháy lâu như rồi, chỉ sợ lành ít dữ nhiều.”

“Sao lại không thấy Trần?” Tôi giả vờ hỏi.

Ông Đàm thở dài: “Bà Trần nghe cháy rồi, lên lầu lấy tiền của, lên rồi không xuống . Cháu trai bà ta thì không sao, đang đứng ở bên kia kìa…ể, thằng bé đâu rồi, ban nãy còn đứng đây mà.”

Nhờ ông Đàm nhắc nhở, mọi người không đứng chuyện nữa, bắt đầu đi tìm Lưu Thần Huy.

Con chồng tôi bế qua đây.

Bàn tay nhỏ nhắn của con bé nhẹ nhàng túm lấy góc áo tôi: “Mẹ ơi, mẹ ơi.”

Tôi đến gần con bé: “Sao Manh Manh?”

Manh Manh chớp chớp mắt, nhỏ bên tai tôi, “Lúc nãy con đi an ủi Thần Huy rồi. Con với ấy là con trai thì phải dũng cảm, không sợ bất kì khó khăn gì. Ba mẹ ấy bị nhốt trong đám lửa, ấy không nên bỏ trốn, phải đi cứu người. Con còn với ấy, từ bé ấy đã biết dập lửa, cho dù lửa to như thế nào cũng không thể thiêu đốt .”

Tôi chằm chằm vào con , không thể tin đây là lời mà một đứa trẻ năm tuổi có thể ra .

Nhưng mà thấy ánh mắt tươi của chồng, tôi đã có đáp án trong lòng.

14.

Đám cháy này còn cháy lâu hơn cả kiếp trước, đến tận giữa trưa ngày hôm sau mới dập tắt hoàn toàn.

Nhân viên cứu hộ lôi ra bốn thi thể từ trong căn nhà cháy đen. 

Ba người lớn, còn có một đứa trẻ con.

“Thằng bé Thần Huy ngoan ngoãn đứng chờ chẳng phải là rồi à, sao lại xông vào biển lửa gì cơ chứ!”

“Chắc là cái số nó …”

Mọi người bàn tán xôn xao.

Sau khi sự việc xảy ra, tôi và chồng bị cảnh sát nghi ngờ, cầu thẩm vấn.

“Tại sao hai người lại chuyển nhà? Hai người mới chuyển đi không lâu thì xảy ra đám cháy, rất khó để người ta không nghi ngờ.”

Tôi khóc đến nỗi hai mắt đỏ bừng, tủi thân với cảnh sát: “Đồng chí cảnh sát, chúng tôi đã rất nhiều lần rồi, không để đồ linh tinh ở ngoài hành lang, thế Trần kiên quyết không nghe. Bây giờ không chỉ nhà họ, còn ảnh hưởng đến cả nhà tôi.”

“Mấy món đồ ấy đặt ngoài hành lang, món nào cũng ảnh hưởng đến vấn đề an toàn, may là chúng tôi chuyển nhà sớm, nếu không người chịu trận là một nhà ba người chúng tôi rồi.”

Tâm trạng tôi kích , cảnh sát không thể không chuyển qua hỏi chồng tôi.

“Theo điều tra, vợ và nhà đối diện từng xảy ra tranh cãi, vài ngày trước chị nhà mua rất nhiều thùng giấy, còn mang đến rất nhiều hộp đựng thức ăn dùng một lần. Tàn tích sau đám cháy của những món đồ ấy xuất hiện ở nhà đối diện, đây chỉ là trùng hợp?”

“Thùng giấy là do chuyển nhà cần dùng đến, vợ tôi mua không đúng lắm, vốn định trả hàng, ai ngờ tôi vừa mới đặt ở ngoài cửa đã không thấy đâu. Chắc là…chắc là Trần tưởng là chúng tôi không dùng đến nên nhặt đi mất.”

“Về phần hộp cơm, tôi có lòng chuyện. Tôi nghĩ là nó khá hữu dụng, đều là hàng xóm với nhau, nên tôi tặng cho nhà Trần một ít, không chỉ cho Trần, còn cho cả bà Trương.”

Trước khi thẩm vấn chúng tôi, cảnh sát đã chuyện với những người quen biết nhà họ Lưu trong khu dân cư trước rồi.

Cảnh sát cũng đã biết nết sống của nhà họ Lưu.

Thêm vào một ít tiền, có người hảo tâm gửi video Lưu Thần Huy đặt pháo hoa cho chồng tôi. 

Cảnh sát xem đi xem lại vài lần, cuối cùng phán án là vô ra hoả hoạn.

Nửa tháng sau, tôi về khu dân cư một chuyến.

Do vừa mới xảy ra hoả hoạn khiến bốn người chết, đa số hộ gia đình đã chuyển đi rồi, chỉ còn lại một vài người già, hoang tàn vô cùng.

Mấy ông bà rảnh rỗi tụm lại chuyện, thấy tôi đều rất nhiệt .

“May mà hai đứa chuyển nhà sớm, nếu không người xui xẻo là mấy đứa.”

“Bà Trần kia đúng là xấu xa. Trong nhà có nhiều bình nhựa như thế, chỗ cho mình trầm tư cũng bày ra, còn liên lụy cả khu.”

“Đúng , trước kia còn có người mua nhà trong khu này, giờ chẳng ai thèm hỏi nữa rồi.”

“Bà Trần không có ý thức an toàn, cháu trai bà ta cũng chẳng phải thứ tốt lành gì. Nếu nó không đốt pháo ở nhà Tiểu Nhã thì cháy thế nào .”

“Họ tự tự chịu, chị thương cho vợ chồng Lưu Húc…”

Mọi người bàn tán rôm rả.

Tôi yên lặng lắng nghe, đến cuối cùng nhẹ nhàng ấn vào loa đài.

“Cấm tích trữ vật phẩm dễ cháy, cấm đốt pháo hoa bừa bãi, cấm sạc xe điện trong nhà, cấm…”

Mọi người trầm mặc nửa ngày.

Đột nhiên, ông lão trong phòng bảo vệ vỗ tay.

“Hay! Nói hay lắm!”

Những người già khác nghe xong cũng biểu thị hưởng ứng.

(Hoàn)

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...