Sống Lại Tôi Đưa [...] – Chương 8

Vì thương con trai, mẹ chồng tôi từ quê lên giúp chăm sóc bé Bảo Bảo. Bà ở nhà tôi không ít lần ra lệnh, bắt tôi nấu ăn, rửa bát, tôi coi như gió thoảng qua tai. Sau này, mỗi khi bà mở miệng gì, tôi đều bảo Doãn Bình . Sau vài lần như thế, bà cũng im lặng.

 

Mẹ chồng ở lại nhà tôi chưa đến nửa năm thì bỏ về, vì Bảo Bảo khó chăm quá, bà không chịu nổi.

 

Trước khi về, bà cũng thay đổi thái độ, khuyên Doãn Bình: "Tiểu Tần kiếm tiền cũng vất vả, con có thể giúp chăm con thì giúp thêm chút."

 

Công việc của tôi ngày càng phát đạt. Tôi mở thêm nhiều cửa hàng, thậm chí còn mở chi nhánh ở các thành phố khác. Doãn Bình cũng dần quen với việc ở nhà. Vì giờ đây cả nhà trông cậy vào thu nhập của tôi, ấy không còn dám lớn tiếng quát mắng tôi nữa. Trước đây không bao giờ đụng tay vào việc nhà, bây giờ thì lau nhà, rửa bát, nấu cơm, việc gì cũng biết .

 

Thời gian trôi qua, cả cuộc sống của Doãn Bình cũng xoay quanh con cái.

 

“Bảo Bảo sao không chịu ngủ thế nhỉ?”

 

“Sao cho con ăn cháo mà nó không ăn ?”

 

“Bảo Bảo sao lại nôn ra thế này?”

 

6.

 

Kiếp trước ta chưa bao giờ để ý tới những vấn đề này, trong suy nghĩ của ta, bọn trẻ dường như tự lớn lên mà không cần nuôi dưỡng.

 

Ở kiếp này, cuối cùng ta cũng trở thành người tham gia vào quá trình trưởng thành của đứa trẻ.

 

Anh ta cũng đạt một điều gì đó có giá trị - cảm giác thành tựu.

 

Bảo Bảo có thể bò…

 

Bảo Bảo có thể đi…

 

Bảo Bảo có thể chuyện…

 

Anh ta luôn về nó.

 

Có sự chia sẻ của Doãn Bình nên tôi cũng có thời gian cho bản thân.

 

Tôi bắt đầu trang điểm, kiểm soát vóc dáng của mình và bắt đầu chải chuốt bản thân.

 

Bảo Bảo trước đây luôn tôi xấu.

 

Con bé không biết rằng khi còn trẻ tôi rất xinh đẹp.

 

Nhưng sau khi có con bé, tôi quá mệt mỏi, dáng người không chuẩn, cũng không quan tâm đến việc ăn diện.

 

Ở cuộc đời này, tôi bắt đầu theo đuổi cuộc sống của chính mình.

 

Khi Bảo Bảo lớn lên, con bé cũng bắt đầu dối.

 

Nhưng có một sự thay đổi lớn. Đó là tôi không phải là đối tượng để con bé lừa nữa mà là bố con bé.

 

Bảo Bảo rưng rưng nước mắt, tủi thân : "Bố đánh con không cho con ăn, con sẽ cáo cho mẹ biết."

 

Từ khi chồng tôi chăm con, ta đã học rằng không nên ăn quá nhiều kem vì sẽ khó chịu cho dạ dày, không nên ăn quá nhiều đường vì sẽ sâu răng và không cho ăn vặt quá nhiều, nếu không sẽ ảnh hưởng đến bữa ăn chính.

 

Kiếp trước, khi tôi bị Bảo Bảo vu khống, chồng tôi và mẹ chồng tôi đã thực sự tin những lời bà là sự thật.

 

Bất cứ khi nào con tôi phàn nàn với họ, họ đều buộc tội tôi và rằng tôi quá tàn nhẫn.

 

Bảo Bảo biết mình sẽ có những gì mình muốn nên con bé dối càng ngày càng thuận buồm xuôi gió.

 

Nhưng bây giờ, tôi Bảo Bảo đang dối và : "Sao bố có thể đánh Bảo Bảo ?"

 

"Bảo Bảo lại không ngoan đúng không? Lại không chịu ăn cơm nữa đúng không?"

 

Bảo Bảo tức giận rời đi.

 

Giải pháp cho vấn đề dối không phải là dựa vào việc đánh đập, mắng mỏ mà là để con bé biết rằng con bé sẽ không đạt gì khi dối.

 

Bảo Bảo lại nài nỉ chúng tôi học piano nên tôi và chồng đưa con bé đến một cửa hàng bán đàn piano để chọn đàn.

 

Khi mua đàn piano, tôi và chồng đã đưa ra ba điều kiện với Bảo Bảo. Để mua đàn piano, Bảo Bảo phải kiên trì luyện tập. 

 

Bảo Bảo đồng ý.

 

Sau vài buổi học, Bảo Bảo khóc và không muốn đi.

 

Doãn Bình và tôi lần nào cũng dỗ dành con bé, mua đồ ăn nhẹ cho con bé và đưa con bé đi công viên trò chơi, chỉ để viên con bé đến lớp.

 

Bằng cách này, Bảo Bảo dần dần thích nghi với việc học piano.

 

Bảo Bảo bị giáo viên khiển trách vì giật đồ chơi của trẻ em trong nhà trẻ. Con bé về rằng giáo viên sờ soạng người con bé.

 

Tôi hỏi: “Bảo Bảo, cho mẹ biết, giáo đã gì con?”

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...