Sống Lại Tôi Đưa [...] – Chương 4

Con bé nhuộm tóc vàng, cắt kiểu tóc kỳ lạ, mái dài che gần nửa khuôn mặt. Tôi chỉ vài câu, con bé liền mắng chửi tôi thậm tệ, không chút tôn trọng.

 

Chồng và mẹ chồng tôi trách tôi đã nuông chiều con bé quá mức, khiến nó trở nên ngỗ ngược. Tôi cũng tự nhận ra rằng sự nuông chiều từ nhỏ đã con tôi trở nên kiêu ngạo, không còn nghe lời ai.

 

Bảo Bảo không biết xem gì trên mạng mà ngày nào cũng rằng sống chẳng còn ý nghĩa. Chỉ cần tôi hơi nặng lời, con bé lập tức cầm dao kề vào cổ mình. Tôi sợ đến hồn bay phách lạc, phải vội vã dỗ dành.

 

Để ngăn con bé tự tử, tôi phải chiều theo mọi ý muốn của con.

 

Sau khi tốt nghiệp trung học cơ sở, thành tích của Bảo Bảo không đủ để vào trường cấp ba. Tôi muốn tìm cách gửi con bé vào một trường trung cấp, để nó có thể học một nghề nào đó. Dù trung cấp giờ không còn bao việc , ít nhất có nghề trong tay cũng không lo chết đói.

 

Con bé nhất quyết không chịu đi. Ở nhà chẳng có gì , Bảo Bảo hoặc ngồi xem tivi cả ngày, hoặc ra ngoài chơi game ở tiệm Internet.

 

Lúc ấy, các chương trình thi tuyển tài năng rất thịnh hành. Bảo Bảo khóc lóc đòi học nhạc. Học nhạc thì rất tốn kém, mà với gia đình tôi, điều đó thật không tưởng. Huống chi, con bé đã sớm bỏ dở học đàn piano và không có tài năng nào khác, con đường này thực sự không thể đi tiếp.

 

Tôi chỉ có thể nhẹ nhàng khuyên nhủ. Thế , Bảo Bảo lại loạn trong nhà, đập nồi niêu xoong chảo tan tành.

 

Con bé vừa khóc vừa hét lên: "Sao tôi lại có một người mẹ vô dụng như bà? Nếu không phải tại bà, tôi đã tiếp tục học piano rồi."

 

Cây đàn piano chính con bé đã đập vỡ, và cũng chính con bé là người không muốn học nữa. Vậy mà cuối cùng, mọi lỗi lầm lại đổ lên đầu tôi.

 

Lần đó, tôi hiếm khi lớn tiếng mắng con. Tôi đã mua một chiếc thước kẻ gỗ, và mỗi khi chắc chắn Bảo Bảo dối, tôi sẽ dùng thước đánh vào lòng bàn tay của con bé.

 

Sau vài lần, Bảo Bảo bớt dối hẳn. Ánh mắt con bé tôi lúc nào cũng đầy sợ hãi. Mỗi khi tôi định mềm lòng, tôi lại nhớ đến con dao găm vào ngực mình ở kiếp trước.

 

Nhưng lúc ấy tôi không biết rằng, con bé chỉ sợ hãi chứ chưa thực sự hối cải.

 

Khi con bé bị giáo mầm non phê bình, Bảo Bảo vẫn bịa đặt rằng giáo đã quấy rối mình. Tôi dẫn con bé đến trường mẫu giáo, bảo con bé đứng trước mặt các giáo viên và chỉ ra ai là người đã .

 

Bảo Bảo hoảng sợ, khóc lóc và thừa nhận mình dối.

 

Từ sau đó, tật dối của Bảo Bảo đã giảm đi rất nhiều.

 

Sau khi nghỉ việc, tôi phải sống dựa vào khoản thu nhập ít ỏi từ công việc lái xe tải của chồng. Mỗi tháng ta chỉ đưa tôi 30 đồng, mà tôi vừa phải lo chi tiêu trong nhà, vừa phải lo việc học hành của Bảo Bảo, chẳng đủ sống.

 

Mỗi lần tôi xin thêm tiền, ta lại tỏ vẻ khó chịu: "Cô nghĩ kiếm tiền dễ lắm sao? Không biết tiết kiệm à?”

 

Tôi sống còn ấm ức hơn cả kiếp trước. 

 

Tôi lo lắng rằng nếu tôi ra ngoài việc, Bảo Bảo sẽ lại trở nên hư hỏng. Những lời của con bé ở kiếp trước vẫn ám ảnh tôi. Đôi khi tôi tự hỏi, nếu tôi có đủ tiền, có thể cho con bé điều kiện tốt hơn để học nghệ thuật, liệu Bảo Bảo có bị tên khỉ đột tóc đỏ kia hư không?

 

Khi Bảo Bảo vào tiểu học, tôi bắt đầu suy nghĩ cách kiếm tiền. Bây giờ là những năm 90, thời kỳ kinh tế hàng hóa đang phát triển mạnh mẽ. Tôi dùng hết số tiền tiết kiệm của gia đình, một cửa hàng nhỏ, rồi mượn thêm tiền từ người thân, nhờ chồng tôi mua một lô quần áo giá rẻ từ Quảng Châu về. Không ngờ, lô hàng đó bán cực kỳ chạy, tôi kiếm một khoản lời nhỏ.

 

Tôi dùng số tiền đó mua cho con một cây đàn piano. Từ đó, tôi vừa kinh doanh cửa hàng quần áo vừa nuôi dưỡng Bảo Bảo học đàn. Khi con bé học tiểu học, cây đàn piano ở nhà lại bị nó đập vỡ, tôi đánh con bé một trận. Sau đó, tôi lại mua một cây đàn khác. Tôi kiếm tiền từ kinh doanh, sẵn sàng đối đầu với con bé. Nó đập đàn, tôi sẽ mua lại.

 

Mỗi ngày, tôi cầm cây gậy đứng sau lưng nó, giám sát nó luyện đàn. Mỗi ngày phải tập đủ bốn giờ. Đã là phải luyện thì dù không muốn, cũng phải luyện. Mỗi lần đến lớp học piano, con bé khóc lóc không muốn đi, mỗi lần tôi đều phải vừa vừa xoa mới kéo nó đến lớp.

 

Kiếp trước, con bé trách tôi không có tiền, không cho nó học âm nhạc. Kiếp này, tôi sẽ mọi thứ vì nó.

 

Phải thừa nhận rằng Bảo Bảo có năng khiếu về piano, mới học tiểu học mà đã giành nhiều giải thưởng. Kiếp trước, để nó bỏ đàn thật sự là sự phụ bạc với tài năng của nó. Làm bố mẹ, khi cần nghiêm khắc thì phải nghiêm khắc.

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...