Sau đó, hắn trốn thoát trước khi giáo quay lại mà không bị ai phát hiện ra.
Biết những chuyện này, lòng tôi đau như dao cắt.
Con tôi không hề dối, con bé chỉ đang sợ hãi mà thôi.
Bảo Bảo khẽ với tôi rằng, vì quá sợ hãi, trước đây con bé chưa bao giờ dám chống lại Triệu Cường.
Nhưng hôm đó, tôi đã với con bé rằng, sẽ không ai con bé nữa.
Chính câu đó đã tiếp thêm cho con bé lòng dũng cảm.
Con bé tin tưởng tôi, con bé tin rằng kẻ quấy rối con bé sẽ phải trả giá.
Vì thế, hôm đó con bé đã phản kháng.
Và chính sự phản kháng đó đã giúp con bé kéo dài thời gian để cảnh sát kịp tới.
Sau này, Triệu Cường đã bị pháp luật trừng trị.
Vì lo Bảo Bảo sẽ bị ảnh hưởng tâm lý, tôi đã mua rất nhiều sách và bắt đầu tự học về tâm lý học, giúp con giải tỏa tâm lý.
Qua những cuốn sách đó, tôi hiểu rằng những đứa trẻ trải qua sự việc như , khi lớn lên rất dễ gặp phải vấn đề về tinh thần.
Các con có thể trở nên nổi loạn, nóng nảy, mất niềm tin vào cuộc sống, thậm chí trở thành thanh thiếu niên hư hỏng, giao du với những người xấu.
Chúng mang theo những vết thương trong lòng, và chính những vết thương đó sẽ định hình cách chúng hiểu về thế giới, dẫn dắt chúng bước vào bóng tối.
Giờ tôi đã hiểu tại sao khi lớn lên, Bảo Bảo luôn không muốn sống nữa.
Con bé không hư, con bé đang bị bệnh.
Tôi cũng hiểu tại sao con bé lại căm ghét tôi đến , tại sao con bé luôn rằng tôi không con bé.
Nếu tôi thật sự con bé, sao tôi có thể không cảm nhận cảm của con bé?
Làm sao tôi có thể không tin con bé?
Làm sao tôi có thể thờ ơ khi con bé cần tôi nhất?
Nói thẳng ra, của tôi chỉ khiến chính mình cảm .
Tôi thực sự là một người mẹ thất bại, tự cho rằng mình đang giáo dục con , lại không nhận ra rằng điều con bé cần không phải là giáo dục, mà là sự thấu hiểu và giúp đỡ.
Sau đó, tôi đưa cả gia đình chuyển lên Bắc Kinh sống, tôi muốn con bé tránh xa khỏi bóng tối trong quá khứ.
Việc kinh doanh của tôi thuận lợi, tôi mở thêm chi nhánh ở Bắc Kinh.
Tôi tìm cho con một giáo viên dạy đàn chuyên nghiệp ở đây, lo sợ khơi dậy bóng đen tâm lý của con bé, tôi đặc biệt tìm một giáo.
Từ đó, con bé không còn kháng cự việc học đàn piano nữa.
Tôi tranh thủ mua năm căn nhà ở Bắc Kinh trước khi giá nhà tăng, dù sau này con bé không gì, nó vẫn có thể sống không lo cơm áo gạo tiền.
May mắn thay, kiếp này không có kẻ xấu hãm , con bé lớn lên suôn sẻ.
Con tôi thể hiện năng khiếu xuất sắc về đàn piano, khi còn nhỏ đã giành hết giải thưởng này đến giải thưởng khác, rồi đỗ vào trường trung học phổ thông chuyên âm nhạc, sau đó trúng tuyển đại học.
Sau khi tốt nghiệp, con bé tham gia dàn nhạc giao hưởng, rồi bắt đầu tự sáng tác, viết nhạc, trở thành một nhạc sĩ có chút danh tiếng.
Con bé đã ngoài ba mươi, chưa từng ai, cũng chưa kết hôn. Con bé rằng không có hứng thú với đàn ông.
Con bé hỏi tôi: "Sao mẹ chưa bao giờ thúc con lấy chồng? Mẹ không muốn bế cháu à?"
Tôi bảo: "Mẹ còn sợ hơn chuyện con không , mẹ chỉ sợ con dẫn về một gã đầu óc có vấn đề."
Bảo Bảo bĩu môi: "Sao có thể , con không phải kiểu người có gu tệ thế chứ?"
Tôi bảo: "Điều đó chưa chắc."
Mặc dù đã lâu, cảnh tượng của hai kiếp trước vẫn còn hiện rõ trong đầu tôi.
Tôi con bé một cách nghiêm túc và : "Cưới hay không cưới đều không quan trọng, hứa với mẹ, đừng bao giờ vì đàn ông mà khổ bản thân. Hạnh phúc của con, cuộc sống của con mới là điều quan trọng nhất."
Con bé bảo: "Vâng, con hứa với mẹ. Thà thiếu chứ không thể ẩu, con hiểu rồi."
Kiếp này, con bé không cần phải tìm kiếm và sự tồn tại từ những gã tồi, thế giới tinh thần của con bé đủ phong phú, đủ để tạo ra và thực hiện giá trị của chính mình.
Còn tôi, nhờ có sự chia sẻ của Doãn Bình, tôi không bị kiệt sức, không phải trở thành một bà mẹ tảo tần khi tuổi còn trẻ.
Cửa hàng thời trang của tôi ngày càng phát triển, tôi đã thực hiện ước mơ bấy lâu nay, sở hữu thương hiệu thời trang của riêng mình.
Chồng tôi những năm qua đã cùng con tập đàn, đưa con bé ra nước ngoài học, đi khắp nơi biểu diễn cùng con bé.
Trong quá trình đồng hành cùng con, ấy cũng cảm nhận niềm vui khi cha, ngày nào cũng khoe với tôi rằng mình đã nuôi dạy con tốt thế nào.
Kiếp này, chúng tôi đều sống rất tốt.
[Hoàn]
Bạn thấy sao?