Sống Lại Tôi Đưa [...] – Chương 10

Con bé mặc bộ đồ biểu diễn xinh xắn, mặt trang điểm, trên trán còn có một chấm đỏ nhỏ. Nhưng khi kỹ, tôi bắt đầu thấy không ổn.

 

Ánh mắt của Bảo Bảo luôn liếc về một hướng nào đó, đầy sợ hãi và lo lắng. 

 

Cuối cùng, trong một tấm ảnh, tôi thấy một đôi tay. 

 

Đó là đôi tay của một người đàn ông trung niên. 

 

Trong bức ảnh, khoảng bảy tám đứa trẻ đang vây thành vòng tròn chơi

 

Bảo Bảo ở góc trái bức ảnh, con bé giơ cao tay, vui vẻ chơi trò chơi. 

 

Nhưng dưới vạt váy của con bé, có một bàn tay đàn ông.

 

Đôi tay đó đặt vào một vị trí nhạy cảm… 

 

Người đàn ông ấy đứng bên trái của khung hình, không xuất hiện trong ảnh, chỉ có đôi tay lộ ra. 

 

Đây là một chi tiết vô cùng kín đáo và dễ bị bỏ qua.

 

Hãy tưởng tượng, khi bọn trẻ đang vui chơi trò chơi, ai lại để ý có người đang lén lút việc xấu? 

 

Tôi hỏi giáo, người đó rốt cuộc là ai. 

 

Cô bảo, hôm đó nhà trường có buổi biểu diễn văn nghệ, nhiều phụ huynh đi cùng con, nên cũng không ý có ai khả nghi.

 

Hôm 1/6, mẹ tôi bị bệnh, tôi và chồng đều bận túi bụi ở bệnh viện nên không thể đi cùng Bảo Bảo. Mỗi lần nghĩ đến việc này, tim tôi lại quặn thắt.

 

Về đến nhà, tôi chỉ vào bức ảnh hỏi: "Bảo Bảo, con có người đã sờ vào con, là người này đúng không?"

 

Tôi đưa tấm ảnh cho Bảo Bảo xem, con bé gật đầu. 

 

Nhìn bóng dáng nhỏ bé của con, nước mắt tôi bỗng trào ra. 

 

Hai kiếp trước, tôi đều nghĩ con bé dối, còn đánh và mắng con bé nữa. 

 

Cho đến bây giờ tôi mới nhận ra, tất cả những lời dối của con bé đều chỉ muốn lên một điều — cầu cứu.

 

Con bé còn quá nhỏ, con bé không thể diễn đạt chính xác những gì đã xảy ra, con bé chỉ có thể chắp vá những ký ức hỗn loạn của mình, cố gắng cho tôi biết. 

 

Nhưng tôi lại vì con bé không kể lại toàn bộ sự thật mà kết luận rằng con bịa chuyện.

 

Tôi ôm chặt Bảo Bảo vào lòng và : "Đừng sợ, mẹ sẽ giúp con, người đó sẽ không bao giờ con nữa."

 

Con bé ngoan ngoãn gật đầu trong lòng tôi. Hai kiếp trước, con bé cũng chắc hẳn mong rằng tôi sẽ như thế, tôi chưa bao giờ đáp lại.

 

Sáng hôm sau, tôi và chồng đến đồn cảnh sát để báo án. 

 

Cảnh sát hứa sẽ điều tra vụ việc, họ cũng rằng loại tội phạm này rất khó thu thập bằng chứng, việc tìm nghi phạm và kết án là vô cùng khó khăn. 

 

Tôi giao bức ảnh cho cảnh sát, chỉ ra đôi tay đó. Khi kỹ bức ảnh, đột nhiên tôi nhớ ra điều gì.

 

Đôi tay này, ngón tay thon dài, các khớp rõ ràng lại trắng trẻo, có sức mạnh, và là đôi tay đã chăm sóc cẩn thận. 

 

Ở cổ tay còn có một vết sẹo nhỏ. Tôi đã thấy đôi tay này ở đâu đó!

 

Tôi nhớ lại hôm qua khi hỏi giáo, hôm 1/6 có những ai có mặt. 

 

Cô giáo : "Nhiều người lắm, có phụ huynh học sinh, còn có nhiếp ảnh gia chúng tôi mời đến, và vài thầy dạy các bé đàn hát nữa, người đông lắm."

 

Đột nhiên tôi nhớ ra đôi tay này thuộc về ai rồi. 

 

Tôi đã thấy đôi tay này vô số lần, và từng nhiều lần trầm trồ trước những giai điệu mà đôi tay này tạo ra. 

 

Đó chính là đôi tay của thầy dạy đàn piano cho Bảo Bảo.

 

Thầy giáo dạy piano của Bảo Bảo họ Triệu. 

 

Thầy vừa dạy học sinh bên ngoài, lại mỗi tuần đến nhà trẻ dạy các bé một buổi học âm nhạc, hướng dẫn các bé đánh đàn và hát. Những dịp như ngày 1/6, thầy chắc hẳn cũng có mặt.

 

Gần đây không có nhiều giáo viên dạy đàn piano, và thầy cũng là giáo viên của nhà trẻ, nên hai kiếp qua, tôi vẫn cho Bảo Bảo học đàn ở chỗ thầy để khơi dậy năng khiếu của con bé. 

 

Thầy giáo này xuất thân chuyên nghiệp, đã đào tạo nhiều học sinh giỏi, tôi còn từng thắc mắc tại sao thầy lại chọn dạy ở nhà trẻ, tại sao lại sẵn lòng dạy những đứa trẻ chưa biết gì.

 

Thầy giáo có chút râu, và đeo kính. 

 

Có thể chính Bảo Bảo cũng không nhận ra rằng con quái vật trong giấc mơ của con bé chính là thầy giáo dạy piano.

 

Chính sau khi học đàn piano, Bảo Bảo mới bắt đầu sợ hãi quái vật và thường xuyên gặp ác mộng. 

 

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...