Sống Lại, Tôi Đổi [...] – Chương 9

Hệ thống: [Sau khi trừ điểm điều trị ung thư, điểm còn lại là 0, như tôi sẽ chìm vào giấc ngủ sâu. Trong trạng thái ngủ, ký chủ sẽ không thể thấy độ hảo cảm của đối tượng, nên mong ký chủ hãy hoàn thành nhiệm vụ trong thời gian sớm nhất nhé.]

 

[Sau khi nhiệm vụ chính hoàn thành, tôi sẽ thức dậy và ký chủ ra khỏi thế giới này.]

 

[3...2...1… bệnh ung thư đã trị khỏi! Tạm biệt ký chủ!]

 

……

 

24.

 

Mặc dù độ hảo cảm của Chu Tề đã không còn hiển thị, sự chán ghét cùng thờ ơ không che giấu trong mắt hắn ta giờ đã trở nên dạt dào cảm.

 

Chu Tề tiến lên đỡ Bạch Ấu Vi đứng dậy, quay đầu về phía Chu Tử Hào nghiêm nghị : "Chu Tử Hào, trước đó chúng ta đã nhất trí với nhau, dì Ấu Vi sẽ mẹ của con trong một tháng này."

 

“Làm sao con có thể đẩy mẹ như ?”

 

Bạch Ấu Vi của trước đây nhất định sẽ mấy câu tử tế đỡ cho Chu Tử Hào, bây giờ, ta chỉ trốn vào trong lồng n.g.ự.c Chu Tề mà âm thầm rơi lệ.

 

Chu Tề đỡ lấy Bạch Ấu Vi buồn bực rời đi, cũng không thèm Chu Tử Hào lấy một cái.

 

Chu Tử Hào chỉ có thể đáng thương tôi: "Mẹ ơi... con tới chỗ mẹ không?"

 

Tôi nhanh chóng đưa Minh Châu trốn vào phòng tài chính.

 

Sau khi đóng học phí, tôi ngồi xổm xuống vào mắt Minh Châu và nghiêm túc :

 

"Minh Châu, mẹ rất bận rộn với công việc, chắc chắn sẽ bỏ lỡ rất nhiều thời gian và khoảnh khắc quý giá ở bên con. Nhưng con hãy tin rằng mọi việc mẹ đều là để tạo dựng một tương lai rộng mở và vững chắc hơn cho con."

 

“Ví dụ như trong chuyến tham quan học tập mùa thu này, mẹ sẽ phải tiến hành dự án mua bán sáp nhập nên không thể đi cùng con . Nhưng mẹ sẽ sắp xếp 2 nữ bảo mẫu và 2 nữ quản gia đi cùng."

 

"Trong màn đêm rộng lớn ở Iceland, con có thể khiêu vũ cùng các vì sao và chạm mắt với cực quang. Con sẽ cảm nhận sức mạnh vô hạn của thiên nhiên hùng vĩ. Minh Châu, con có muốn đi không?"

 

Minh Châu suy nghĩ một chút, gật đầu: "Mẹ, con muốn đi."

 

Tôi vui vẻ trả hết phí và nhờ tài xế đưa Minh Châu về nhà trước.

 

Bởi vì tiếp theo đây tôi phải ra tay xử lý Bạch Ấu Vi rồi.

 

25.

 

Tôi tìm người giả mạo bản báo cáo chụp CT của Bạch Ấu Vi và gửi ngay cho Chu Tề.

 

Dù sao độ thiện cảm của Chu Tề đã đạt tới 99%, tôi không thể để Bạch Ấu Vi có bất cứ cơ hội trốn thoát nào.

 

[Chu Tề, Bạch Ấu Vi lừa chúng ta, ta căn bản không có bệnh ung thư!]

 

Nếu hỏi con người Chu Tề ghét nhất điều gì thì đó nhất định là lừa dối.

 

Chu Tề: [Cô lại nổi điên nổi khùng cái gì nữa? Lúc đó, tôi đã cùng Bạch Ấu Vi đến máy chụp của bệnh viện để báo cáo với Bạch Ấu Vi! Làm sao ấy có thể giả ?]

 

Tôi: [Chu Tề, biết tôi lâu như , có bao giờ thấy tôi dối không?]

 

[Mặc dù tôi không biết ta như thế nào tôi đã nhờ nhân viên nội bộ lấy thông tin. Cô ta không bị ung thư. Nếu như thực sự không muốn tin tôi, có thể đưa ta đến bệnh viện để kiểm tra lại!]

 

[Báo cáo của Bạch Ấu Vi chẩn đoán rằng ta bị ung thư phổi giai đoạn cuối, nghe thấy ta ho bao nhiêu tiếng trong lúc ở bên ta lâu như ? Anh cũng có thể lên mạng tìm xem những bệnh nhân bị ung thư phổi giai đoạn cuối trông như thế nào. Bạch Ấu Vi trông không hề giống một bệnh nhân bị ung thư giai đoạn cuối chút nào!]

 

Kỳ thật Chu Tề không tin tôi, tôi đã lường trước điều đó.

 

Hiện giờ độ hảo cảm của hắn ta đối với Bạch Ấu Vi rất cao nên chắc chắn sẽ không dễ dàng tin tưởng tôi.

 

Nhưng một khi mầm mống nghi ngờ đã gieo xuống, ít nhất Chu Tề trong khoảng thời gian này sẽ Bạch Ấu Vi với thái độ dò xét, như mục đích của tôi sẽ đạt .

 

Tôi gửi cho hắn ta một ảnh chụp màn hình vé máy bay, là tôi nhờ trợ lý của mình đặt vé bằng thông tin danh tính của Bạch Ấu Vi.

 

[Tôi cũng phát hiện ra rằng ta đã đặt chuyến bay đến Paris vào nửa tháng sau.]

 

[Bạch Ấu Vi cho cuộc đời của đảo loạn, biến từ một họa sĩ có thể bán trăm ngàn tệ cho một bức tranh trở thành kẻ vô giá trị, cuối cùng lại chỉ vỗ m.ô.n.g rời đi...]

 

[Nếu không tin, có thể tự mình kiểm tra thông tin chuyến bay của ta, hoặc cũng có thể quan sát Bạch Ấu Vi trong hai ngày nay xem có phát hiện gì không!]

 

Chu Tề không trả lời tôi nữa.

 

Nhưng tôi hiểu Chu Tề, bây giờ chắc chắn hắn ta đã bắt đầu nghi ngờ rồi.

 

26.

 

Tôi tưởng sáng sớm hôm sau tôi sẽ nhận cuộc gọi từ Chu Tề.

 

Nào ngờ, lúc 2 giờ sáng thì Chu Tề đã gọi cho tôi.

 

Nhưng đó không phải là vì Bạch Ấu Vi mà là vì Chu Tử Hào bị dị ứng nặng, cổ họng sưng tấy, cần phải nhập viện cấp cứu.

 

Do dự một lúc, tôi nhờ tài xế đưa tôi đến đó.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...