“Vậy tại sao lúc đầu ba cậu lại đăng ký cho cậu đi Iceland, khi nghe phải đóng thêm mười sáu ngàn tệ phí đi lại, ông ấy lại lập tức cậu sẽ không tham gia nữa?”
Học phí của trường tiểu học quý tộc mỗi học kỳ cũng phải ngót nghét hai trăm ngàn tệ.
Nghe có vẻ không nhiều ngoài học phí, Trường Tiểu học quý tộc này còn có nhiều khoản chi phí phái sinh vô hình khác. Tương tự như việc đi du học và tham gia các nhóm nghiên cứu khoa học khác nhau…
Mà trong tuần vừa qua, phòng trưng bày gần như chật cứng người tìm cách trả lại những bức tranh của Chu Tề.
Chu Tề đã bán xe và vẫn đang chờ người mua nhà.
Đoán chừng ngay cả học kỳ này Chu Tử Hào cũng bị bức ép mà ra, hắn đương nhiên không có tiền cho cậu nhóc đi Iceland rồi.
"Tôi... tôi... ba tôi tạm thời không xoay tiền. Sau này ông ấy nhất định sẽ để tôi đi!" Giọng Chu Tử Hào có chút run rẩy.
Mãi cho đến khi tôi dắt theo Tống Minh Châu lại gần, mắt thằng nhóc lập tức sáng lên.
"Mẹ tôi đến rồi, bà ấy là Tống Kiều Y, chủ tịch Tập đoàn Tống thị! Đồ ngốc mấy người dùng đầu óc nghĩ đi, tôi có cần phải nổ banh nhà lầu không???"
Tuy nhiên!
Tôi không dừng chân lại hay liếc Chu Tử Hào,chỉ bình tĩnh đi ngang qua thằng nhóc.
"Mẹ ơi..." Chu Tử Hào lo lắng nắm lấy tay tôi, "Mau giải thích giúp con đi, bọn họ đều rằng con đang phét!"
Vừa lúc Chu Tề đang đỡ lấy Bạch Ấu Vi ra khỏi phòng tài chính, tôi liền đưa tay chỉ vào Bạch Ấu Vi: "Bạn nhỏ à, con nhầm người rồi, đó… mới là mẹ con mà~"
23.
Những đứa trẻ vừa rồi đã vây quanh Chu Tử Hào, như thể chúng đã phát hiện ra bí mật nào đó.
"Ngay cả mẹ ruột cũng nhận nhầm sao, Chu Tử Hào, cậu bị thiểu năng trí tuệ à?"
"Người phụ nữ ốm yếu với khuôn mặt nhợt nhạt như ma đó chính là mẹ của cậu à? Hóa ra trước đó cậu luôn mẹ cậu là một người phụ nữ mạnh mẽ, luôn phải ra nước ngoài bàn chuyện ăn chỉ là khoác lác mà thôi!"
Sắc mặt Chu Tử Hào đột nhiên tái nhợt, trong hốc mắt dâng trào nước mắt.
Bạch Ấu Vi đi tới, định bụng ôm Chu Tử Hào vào lòng an ủi, lại bị nó đẩy ngã xuống đất.
"Tránh ra!"
Mặc kệ đau đớn, Bạch Ấu Vi đứng dậy muốn tiếp tục an ủi Chu Tử Hào.
Nhưng giây tiếp theo, đơ người tại chỗ, bởi vì độ hảo cảm của Chu Tử Hào trực tiếp thay đổi từ 90% thành 70%.
Móng tay gần như cắm vào lòng bàn tay, cố gắng không để cơn tức giận chực trào ra ngoài.
Sau đó, ta hít một hơi thật sâu, như thể đã hạ một quyết tâm nào đó.
[Hệ thống, tôi muốn từ bỏ nhiệm vụ phụ của Chu Tử Hào. Xin hãy giúp tôi chuyển đổi 70% độ hảo cảm của Chu Tử Hào sang Chu Tề.]
Lòng tôi chợt bàng hoàng, rồi tôi cố gắng hết sức để che giấu sự xáo trộn trong lòng.
Lúc Bạch Ấu Vi chuyện với hệ thống, ta không thật sự mở miệng. Mà những người khác đều trông rất bình thường, điều đó có nghĩa là chỉ có tôi mới có thể nghe thấy âm thanh này.
Một giọng điện tử máy móc trả lời: [Đã thay đổi, độ hảo cảm hiện giờ của Chu Tề là 99%, độ hảo cảm của Chu Tử Hào là 0%]
[Nhiệm vụ phụ - Trở thành người mẹ bạch nguyệt quang đã c.h.ế.t của Chu Tử Hào đã thất bại. Bạn sẽ mất tất cả phần thưởng nhiệm vụ từ tuyến chính và tuyến phụ của nhân vật này!]
[Lời nhắc nhở hữu nghị: Còn 15 ngày cho ký chủ để hoàn thành nhiệm vụ chính. Nếu nhiệm vụ chính không hoàn thành đúng thời hạn, ký chủ sẽ vĩnh viễn ở lại thế giới này.]
Giọng của Bạch Ấu Vi tràn đầy tự tin.
[Đừng lo lắng! Bây giờ chỉ còn lại 1% nữa thôi, trong hai ngày này, tôi sẽ nhiều việc hơn nữa để khiến hắn ta cảm , đủ để hắn ta nuối tiếc. Cuối cùng, tôi “hiến thân”, nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ!]
[Trước đây, vì để ngăn Tống Kiều Y phát hiện ra sơ hở, tôi đã đổi điểm của mình để lấy bệnh ung thư. Mặc dù hệ thống đã giúp tôi ngăn chặn cơn đau, rõ ràng tôi cảm thấy bản thân yếu đi rất nhiều trong khoảng thời gian này, tóc rụng cả nắm, khuôn mặt trông rất khó coi. Dù sao thì bây giờ tôi ắt có thể hoàn thành nhiệm vụ, nên với toàn bộ số điểm còn lại, hệ thống có thể giúp tôi chữa khỏi bệnh ung thư, dù sao thì một khi tôi rời khỏi thế giới này, số điểm cũng sẽ bị xóa về 0. Tốt hơn hết là nên cách thoải mái sống nốt nửa tháng còn lại và coi đó như một kỳ nghỉ trước khi thực hiện nhiệm vụ tiếp theo.]
Hệ thống: [Ký chủ, điểm của không đủ để chữa khỏi bệnh ung thư.]
Bạch Ấu Vi: [Có đạo cụ nào có thể bán lại với giá thấp không?]
Hệ thống: [Hiện giờ chỉ còn lại một đạo cụ có thể tái chế, là đạo cụ trước đây dùng để cải thiện dị ứng lâu dài cho Chu Tử Hào, một khi tái chế, sẽ đủ để chữa trị ung thư.]
Bạch Ấu Vi: [Vậy thì bán đạo cụ đó đi đi.]
Bạn thấy sao?