Sống Lại, Tôi Đổi [...] – Chương 6

17.

 

Ba ngày sau.

 

Triển lãm nghệ thuật.

 

Khi màn đêm buông xuống, phòng trưng bày nghệ thuật lại nhộn nhịp người qua lại.

 

Chu Tề đang giới thiệu tranh cho các khách hàng tai to mặt lớn ở bên trong, còn tôi thì bị Bạch Ấu Vi chặn lại ở bên ngoài.

 

Lúc này đây, hầu hết khách đã vào trong tham quan, nên ở quầy tiếp tân chỉ còn lại tôi và Bạch Ấu Vi.

 

Bạch Ấu Vi của hôm nay đã thay đổi so với dáng vẻ ốm yếu bệnh tật của trước đây, lối trang điểm tươi tắn, tinh thần phấn chấn.

 

"Cô Tống, đến đây gì? Ở đây không chào đón !"

 

Vẻ mặt tôi không thay đổi, chỉ lấy trong túi ra một lá thư mời và : “Tôi đến đây để mua tranh, không sao?”

 

Trong mắt Bạch Ấu Vi lộ ra vẻ khinh thường vô tận, ta che miệng lớn: “Cô Tống, không lẽ cho rằng mua vài bức tranh của Chu Tề là có thể cứu rỗi ấy à?”

 

"Đúng thật là não đương ngu ngốc!"

 

Giọng điệu của ta đầy khinh bỉ cùng thương tôi: “Thấy đáng thương như , để tôi cho một lời khuyên. Trong một tháng này đừng nghĩ đến việc níu kéo Chu Tề nữa, đợi một tháng sau, quay lại cầu xin ấy, có lẽ ấy sẽ quay lại với đấy."

 

"Còn hôm nay, nên đi về đi! Tôi sợ ở lại sẽ không chịu nổi mất." Bạch Ấu Vi cố ý nâng cao tông giọng, "Bởi vì Chu Tề sẽ ở trước mặt tất cả khách mời mà cầu hôn tôi."

 

"Chu Tề , cho dù tôi chỉ còn lại một tháng, ấy cũng sẽ không muốn để tôi không danh không phận mà đi theo ấy như ..."

 

18.

 

Tôi ném thiệp mời xuống rồi bước thẳng vào địa điểm tổ chức.

 

Bởi vì tôi sợ nếu đứng đó thêm một giây nữa tôi sẽ bật thành tiếng.

 

Đúng thật là chỉ cần ta muốn thì ông trời sẽ dâng tặng cơ hội mà.

 

Tôi dạo quanh phòng trưng bày nghệ thuật một vòng, lần này Chu Tề tổ chức dạng triển lãm cá nhân nhỏ, trưng bày gần 80 bức tranh. Về cơ bản, tất cả đều đã bán hết và doanh thu ước tính khoảng tầm 5 triệu đến 6 triệu tệ.

 

Trong lúc đi dạo, rất nhiều đối tác ăn quen biết đã đến chào hỏi, cũng có nhiều đối tác xa lạ đi cùng người trung gian đến gửi tôi danh thiếp của họ.

 

Khi tôi nhận tấm danh thiếp thứ mười, tiếng nhạc cổ điển du dương vang lên trên bãi cỏ bên trong biệt thự.

 

Bữa tiệc ngoài trời bắt đầu.

 

Những vị khách lần lượt chuyển đến ngồi ở chiếc bàn tròn trên bãi cỏ.

 

Tôi tìm chỗ dễ thấy nhất và ngồi xuống, cùng với một số CEO của các công ty niêm yết khác.

 

Chu Tề cầm micro đứng lên sân khấu dựng tạm.

 

Lời đầu tiên hắn ta cảm ơn tất cả những vị khách có mặt, sau đó chân thành cảm ơn những khách hàng đã mua tranh của hắn ta ngày hôm nay.

 

Cuối cùng, mời Bạch Ấu Vi lên sân khấu.

 

Bài hát cầu hôn nhanh chóng vang lên, Chu Tề quỳ một chân xuống và lấy chiếc nhẫn ra.

 

Nhưng những vị khách có mặt lại không hề họ, những người đó đều đổ dồn ánh mắt về phía tôi.

 

Tôi cầm ly rượu vang đỏ trên bàn nhấp một ngụm, giọng không nhanh không chậm.

 

"Chu Tề và tôi đã ly hôn. Từ nay về sau, Chu Tề không liên quan gì đến Tập đoàn Tống thị của tôi nữa."

 

Vừa dứt lời, toàn bộ hiện trường náo .

 

Ngay sau đó, một số người thông minh đã hiểu ý tôi và lập tức đến gặp trợ lý phòng trưng bày để xử lý việc hoàn trả tranh.

 

Nhưng hai người trên sân khấu chỉ lo ôm nhau khóc, hoàn toàn không để ý tới.

 

Không lâu sau, trợ lý của phòng trưng bày nghệ thuật hoảng loạn chạy tới.

 

“Giám đốc Chu, trong số 75 bức tranh bán hôm nay, có 70 người đến gặp tôi để cầu hoàn lại tiền rồi.”

 

"Tôi nên gì bây giờ?"

 

19.

 

Thân hình Chu Tề lúc đó như bị cứng đờ lại trong phút chốc, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc khó tin.

 

Mà những vị khách cũng không có ý định cho hắn ta thời gian để phản ứng, cầm lấy hợp đồng đứng vây quanh hắn ta.

 

"Giám đốc Chu, trên hợp đồng ghi rõ, chỉ cần tranh trong khoảng thời gian 90 ngày sau khi mua không bị hư thì có thể hoàn trả lại. Những bức tranh tôi mua hôm nay vẫn còn đang treo trong phòng triển lãm của ông! Ông hãy hoàn tiền lại cho tôi ngay lập tức! "

 

"Hoàn cho tôi trước!"

 

"Rõ ràng tôi mới là người đến trước!"

 

Cả bữa tiệc tối sôi như phiên chợ rau buổi sáng.

 

Chu Tề hít một hơi thật sâu, cố gắng bản thân bình tĩnh lại.

 

"Mọi người đang yên đang lành, tại sao lại đột nhiên hoàn trả tranh rồi? Có phải do tôi đã không đón tiếp chu đáo các vị rồi không? Mọi người có thể thoải mái nêu ý kiến, tôi ắt sẽ khiến các vị hài lòng..."

 

Anh ta còn chưa xong đã có vài người đồng thời ngắt lời.

 

"Người cũng đã mấy chục tuổi rồi sao lại còn ngu như thế nhỉ?"

 

"Chắc lại tưởng mình thật sự là nghệ nhân rồi, nếu không phải vì muốn lấy lòng Tống tổng thì ai lại mua bức tranh giẻ rách như ..."

 

Trong khoảnh khắc, ánh sáng quyết tâm trong mắt Chu Tề vụt tắt.

 

Sắc mặt hắn tái nhợt, lẩm nhẩm: "Sao có thể..."

 

……

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...