Sống Lại, Tôi Đổi [...] – Chương 12

28.

 

Một tháng sau.

 

Tập đoàn Tống thị đã điều chỉnh các mục tiêu chiến lược tổng thể của mình và bắt đầu khám toàn diện thị trường nước ngoài.

 

Tôi mang theo Minh Châu bay ra nước ngoài.

 

Lần về nước lại cũng đã là chuyện của mười năm sau.

 

Ngày đầu tiên sau khi trở về Trung Quốc, Chu Tử Hào ngồi xổm trước cửa nhà tôi, đứng chắn trước xe tôi.

 

Trong mười năm qua, Chu Tử Hào đã vô số lần gọi điện cho tôi từ nhiều số khác nhau, cầu xin tôi đón nó về bên mình.

 

Bởi vì Chu Tề và Bạch Ấu Vi thường xuyên đánh nhau trong nhiều năm nên trạng thái tinh thần của họ gần như điên loạn. Ngay cả Chu Tử Hào cũng bị bắt nạt nghiêm trọng ở trường, hai người họ đều phớt lờ nó.

 

Tôi vẫn không chút thương xót, số nào gọi đến tôi chặn số đó.

 

Cho đến một đêm muộn cách đây một năm, Chu Tử Hào đột nhiên gửi cho tôi một tin nhắn.

 

[Mẹ ơi, con đã nhớ hết rồi. Kiếp trước con là người có lỗi với mẹ, kiếp này con sẽ không bao giờ phiền mẹ và con mẹ nữa, chúc mẹ kiếp này hạnh phúc!]

 

Chu Tử Hào ấy mà cũng là người sống lại!

 

Tôi cứ tưởng nó sẽ giở trò gì đó, kể từ đó, Chu Tử Hào thực sự không bao giờ tìm đến tôi nữa.

 

29.

 

Nhìn Chu Tử Hào đứng bên cửa sổ xe, tôi do dự ấn hạ cửa kính xuống.

 

Vẻ mặt của nó có chút ngượng ngùng: "Mẹ, con sắp đi du học rồi, đời này có thể sẽ không bao giờ quay lại. Con có thể mời mẹ một cốc cà phê không? Con muốn chính thức xin lỗi mẹ."

 

Trong quán cà phê.

 

Thân hình Chu Tử Hào trông đặc biệt độc và lẻ loi.

 

Nó dường như đã lấy hết dũng khí mới mở lời , trong giọng vẫn ẩn chứa sự nghẹn ngào không thể che giấu.

 

“Mẹ, ba và Bạch Ấu Vi đều không còn bình thường nữa, con đã đưa hai người họ vào bệnh viện tâm thần, còn con cũng sắp ra nước ngoài rồi.”

 

"Mẹ... con... con thực sự biết mình sai rồi. Con biết mẹ cũng trùng sinh... con chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ tổn thương mẹ như thế này..." Giọng của nó càng ngày càng nhỏ, tựa như đang với chính mình, mỗi từ đều chứa đầy sự xin lỗi.

 

Mà ngay khi tôi cầm ly cà phê lên, trong mắt nó hiện lên một tia mỉa mai khó nhận thấy.

 

Tôi nhếch lên khóe miệng, nở một nụ nhàn nhạt đầy giễu cợt và khinh thường.

 

"Chu Tử Hào, nếu như tôi đoán không lầm, cậu nhất định đã hạ độc vào cốc cà phê này rồi.”

 

"Nhưng cậu đã quên rồi à? Cậu không còn là CEO toàn năng như kiếp trước nữa, bây giờ tôi mới là người ở vị trí kiếp trước của cậu. Tôi biết rõ mọi hành của cậu, bao gồm cả natri xyanua cực độc mà cậu đã mua vào hai ngày trước, mua nó ở đâu và qua kênh nào? Tôi đều có đầy đủ bằng chứng."

 

Chu Tử Hào thân thể cứng đờ, đồng tử giãn ra cực hạn vì kinh ngạc.

 

“Bà biết hết tất cả sao…”

 

Tôi chỉ vào người cảnh sát đang đi về phía chúng tôi: “Tôi cố đợi đến khi cậu đủ mười tám tuổi mới trở về đây kia mà.”

 

"Thật ra thì trước giờ vẫn đang do dự không biết nên đối phó cậu như thế nào. Ở thời không này, cậu còn quá nhỏ, cho nên tôi không thể ra tay, may mắn thay, cậu cũng là người trùng sinh!"

 

Chu Tử Hào khuôn mặt biến dạng đến đáng sợ, trên trán nổi đầy gân xanh.

 

"Vốn dĩ tôi cũng không muốn đầu độc bà! Tại sao bà lại để tài sản lại cho người khác chứ, khiến tôi sống như một con chó? Rõ ràng tôi mới là chủ của Tống gia!”

 

“Kiếp trước, vào giây phút bà c.h.ế.t tôi cũng trùng sinh, kiếp này chỉ khi bà c.h.ế.t thì tôi mới có thể quay về lại kiếp trước !”

 

"Sao bà không c.h.ế.t đi!!!"

 

Tôi đưa ly cà phê trong tay cho cảnh sát lấy mẫu: "Cậu cứ suy nghĩ đi, dù sao cậu cũng sẽ có rất nhiều thời gian để chuyện đó."

 

30.

 

Ghi chép xong lời khai thì ngoài trời cũng ửng nắng.

 

Minh Châu đang đợi tôi ở ngoài đồn cảnh sát.

 

Tôi ôm con bé vào vòng tay.

 

Quá khứ đã qua, tiếp theo đây mới thực sự hạnh phúc!

 

(Hết)

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...