Sống Lại, Tôi Đổi [...] – Chương 10

Khi tôi đến bệnh viện, Chu Tử Hào đã tiêm thuốc liều mạnh và đã dần hồi phục.

 

Khi thấy tôi tới, mắt thằng nhóc chợt sáng lên. Tuy không thể phát ra âm thanh rõ ràng gì giọng lại đầy bất ngờ.

 

"Mẹ……"

 

Sau đó nước mắt cậu rơi xuống như không kiềm chế : “Mẹ ơi, con bị dị ứng, khó chịu quá."

 

"Lẽ ra con nên nghe lời mẹ và không nuôi chó. Mẹ ơi, con biết mình sai rồi!"

 

Chu Tử Hào là một đứa trẻ bị dị ứng.

 

Thằng bé dị ứng với kha khá chất, một trong số chất dị ứng ở mức độ cao là lông vật.

 

, dù nó có thích những con vật nhỏ đến đâu, tôi cũng chưa bao giờ cho phép nó nuôi chúng.

 

Sau khi Bạch Ấu Vi đến thế giới này, để lấy lòng Chu Tử Hào, ta đã tặng thằng bé một con ch.ó và sử dụng đạo cụ chống dị ứng lâu dài.

 

Điều này khiến Chu Tử Hào kết luận rằng thằng bé vốn không hề bị dị ứng với lông vật.

 

Và việc tôi không để nó nuôi chó là tôi đang dối nó, muốn khống chế cuộc đời của nó.

 

27.

 

Tôi gọi Chu Tề sang một bên, “Chu Tề, Chu Tử Hào trước đây đã từng bị dị ứng lông vật mấy lần, chưa bao giờ nghiêm trọng như . Lần duy nhất nó bị phù thanh quản là lần nó…”

 

Trong mắt Chu Tề lóe lên tia lạnh lùng, hiển nhiên hắn ta hiểu ý tứ trong lời của tôi.

 

Trên thực tế, khi Chu Tử Hào còn nhỏ, tôi không đặt ra những hạn chế đặc biệt nghiêm ngặt đối với các chất dị ứng mà cậu ấy tiếp .

 

Nhưng Chu Tử Hào có một lần bị dị ứng, bác sĩ đã kê đơn thuốc chống dị ứng cho nó. Ngay khi uống vào thì thằng bé đã phù thanh quản, mới biết là nó dị ứng nghiêm trọng với thành phần trong thuốc chống dị ứng.

 

Từ đó trở đi, tôi trở nên cẩn thận dè dặt. Tôi không dám buông lỏng cảnh giác dù chỉ một giây về những nhu cầu cơ bản như thức ăn, nhà ở và phương tiện đi lại của nó.

 

Đây là sự khống chế cuộc đời trong miệng Chu Tử Hào.

 

Bạch Ấu Vi, người đưa nó đi ăn, uống và vui chơi thỏa thích, đã trở thành người mẹ thích của nó.

 

Tôi nhờ bác sĩ rút lấy một ống m.á.u và chuyển nhanh đến phòng thí nghiệm để xét nghiệm. Quả nhiên, thành phần kháng histamine đã tìm thấy và bạch cầu trong m.á.u cao hơn nhiều so với lượng bình thường.

 

Điều này có nghĩa là Chu Tử Hào đã uống thuốc dị ứng.

 

Chu Tề có chút đau lòng Chu Tử Hào: "Tử Hào, con ăn bừa thứ gì ở bên ngoài à?"

 

Chu Tử Hào lắc đầu, "Không có, hôm qua con ở nhà xem TV."

 

"Không thể nào. Con bị dị ứng nặng với loại thuốc này nên loại thuốc này căn bản sẽ không xuất hiện ở nhà mới ."

 

“Ba, thật ra…”

 

Chu Tử Hào một nửa thì ngập ngừng.

 

Chu Tề sờ trán : "Đừng sợ, có chuyện gì con cũng có thể với ba."

 

"Thật ra, sáng nay con thấy dì Bạch Ấu Vi dùng Meituan để giao thuốc... vì khi còn nhỏ hai người đã phổ cập kiến thức cho con, con không dùng loại thuốc này, cho nên khi dì ấy cho con uống thuốc con đã dì ấy mấy lần…”

 

Chu Tề vô thức cau mày, trong mắt tràn đầy u ám.

 

“Tại sao Bạch Ấu Vi lại cho Tử Hào uống thuốc dị ứng?”

 

Tôi thẳng vào mắt hắn ta: “Anh không ngạc nhiên à? Trước đó Tử Hào 6 tuổi, mỗi khi tiếp với lông của mèo con hoặc chó con, trên người thằng bé sẽ lập tức nổi mụn nước. Nhưng chỉ một năm trước, Bạch Ấu Vi tặng cho Chu Tử Hào một chó thì chứng dị ứng của Tử Hào đã không chữa cũng tự khỏi."

 

Chu Tề trầm ngâm: "Ý là..."

 

“Tôi nghi ngờ rằng, nhằm khiến gia đình chúng ta xa rời nhau, trong mấy năm qua ta đã âm thầm cho Tử Hào uống thuốc dị ứng. Chỉ bằng cách này, Tử Hào mới cho rằng thằng bé không bị dị ứng với chó, còn tôi không cho nó nuôi chó là vì tôi kiểm soát nó quá mức.”

 

“Trước đây ta lén cho Tử Hào uống thuốc dị ứng lại may mắn không bị gì, lần này vừa chuyển đến nhà mới, ta mua thuốc từ hiệu thuốc mới nên khiến Tử Hào bị dị ứng và cần phải cấp cứu!”

 

Chu Tề tức giận đến mức phớt lờ sự có mặt của Chu Tử Hào và chửi mắng một câu: "Thảo nào Tử Hào cả năm nay không còn dị ứng với tất cả các chất dị ứng trước đó nữa! Con khốn đó, hóa ra ta đã lén cho Tử Hào uống thuốc!"

 

Hắn ta đột nhiên ngẩng đầu lên tôi, "Kiều Y, em có thể giúp một việc không? Anh muốn xác nhận một điều cuối cùng. Nếu tất cả chuyện này thực sự là do Bạch Ấu Vi giở trò, sẽ không tha cho ta!"

 

26.

 

1 tiếng sau.

 

Chu Tề đưa Bạch Ấu Vi bất tỉnh đến bệnh viện tư nhân trực thuộc Tập đoàn Tống thị.

 

Chu Tề vừa rồi cầu tôi giúp một chuyện.

 

Anh ta muốn tự mình xác nhận xem Bạch Ấu Vi có bị ung thư phổi hay không.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...