Mọi chuyện diễn ra đúng như tôi dự đoán, so với kiếp trước thì bùng nổ nhanh hơn nhiều.
Nhưng như thế vẫn chưa đủ.
Điện thoại reo lên liên hồi, là ông chủ gọi đến.
Không ngờ ông ta đã không kiềm chế như ?
Tôi bật chế độ ghi âm cuộc gọi rồi mới nhận máy. Giọng mang vẻ áy náy của ông chủ vang lên từ đầu dây bên kia:
"Thời Ngôn à, chuyện của trên mạng đã bùng nổ rồi. Chưa bàn đến đúng sai, nó đã ảnh hưởng đến công ty.
"Các cổ đông nhất trí cầu sa thải và kiện , tôi đã cố gắng khuyên ngăn không thành.
"Cô cũng biết đấy, tôi tuy là ông chủ ý kiến cổ đông tôi không thể không theo.
"Cô đã việc ở đây gần bốn năm, tôi cũng không muốn căng thẳng mối quan hệ giữa chúng ta.
"Hay là tự xin nghỉ việc đi, tôi sẽ quyết định không kiện . Như chúng ta cũng xem như đôi bên vui vẻ chia tay."
Nghe xong tôi bật , lần này ông chủ thực sự khéo léo hơn rồi.
Kiếp trước thì ông ta trực tiếp đá tôi ra khỏi nhóm chat, gửi một email thông báo sa thải tôi.
"Vậy cảm ơn ý tốt của sếp. Nhưng tôi không muốn sếp khó xử, cứ theo ý cổ đông đi."
Đầu dây bên kia hơi sững lại một chút, rồi tiếp tục :
"Ý là không muốn tự nguyện nghỉ việc? Thời Ngôn à, không phải tôi , còn trẻ, gì cũng phải nghĩ đến hậu quả."
Tôi vẫn bình thản đáp:
"Đây không phải lỗi của tôi, tại sao tôi phải tự nghỉ việc? Điều này chẳng phải sẽ ngầm thừa nhận tôi sai sao?"
Huống hồ, tự nguyện nghỉ việc sẽ không bồi thường. Tôi việc ở công ty 3 năm rưỡi, ít nhất cũng phải nhận mười mấy vạn tiền bồi thường, không nhận thì phí quá.
"Thời Ngôn, tuổi trẻ đừng quá cố chấp, dễ thiệt thòi đấy."
Tôi không còn hứng thú nghe ông ta giảng đạo, để lại một câu "Tôi sẽ không tự nghỉ việc" rồi cúp máy.
Bà nhận thấy tôi kết thúc cuộc gọi, vẻ mặt đầy lo lắng hỏi:
"Cô bé, gặp chuyện khó khăn gì phải không?"
Tôi mỉm đáp lại bà:
"Không có khó khăn gì đâu, là chuyện tốt ấy chứ! Công ty đang định phát tiền cho cháu."
Bà nghi hoặc tôi, lẩm bẩm: "Thật là kỳ lạ."
Nhưng thấy tôi vui vẻ thật sự, bà cũng không hỏi thêm nữa.
Chẳng bao lâu sau, tôi nhận email sa thải, đồng thời bị đá ra khỏi hệ thống quản lý của công ty.
Cũng xem như hoàn thành một tâm nguyện của tôi, bởi tôi không thể tưởng tượng nổi mình nên dùng tâm thái nào để tiếp tục công việc này.
Không lâu sau, trợ lý nhắn tin hỏi mật khẩu tài khoản của tôi.
Tôi nhạt, không trả lời mà trực tiếp xóa liên lạc.
Dù gì đi nữa, ấy cũng khó xử, chi bằng xóa quách cho rồi.
Một lát sau, ông chủ lại gọi điện, tôi đã đoán bộ mặt hiện giờ của ông ta.
Tuy nhiên, tôi không muốn hỏng ngày đẹp trời thế này, nên tôi chặn luôn số của ông ta.
4
Làm xong những việc đó, tôi vươn vai một cái, thoải mái gọi một phần trái cây ngoài tiệm.
Tự thưởng cho mình, quả dưa hấu đầu tiên trong năm này!
Khi trái cây sắp đến, tôi chạy lên lầu giả vờ đi vệ sinh, bảo người giao hàng chỉ cần chụp một tấm ảnh rồi để đồ ở cửa.
Một lúc sau mới từ từ đi xuống, ôm quả dưa hấu vào bếp, chuẩn bị cắt đôi, một nửa cho tôi, một nửa cho bà nội.
Chợt nhớ ra người già thường có dạ dày yếu, không ăn nhiều đồ lạnh, tôi cắt thêm chuối, nho, táo, dưa hấu thành một đĩa trái cây rồi mang ra ngoài.
Quả nhiên bà ăn một chút rồi không muốn ăn nữa, tôi đành ăn nốt phần còn lại, thật sướng biết bao!
Dường như tôi muốn sống thế này mãi, còn những chuyện liên quan đến nhà Lưu Vĩ, tôi phải ý một chút rồi.
Không lâu sau, đúng như dự đoán, có một số tài khoản lớn bắt đầu chia sẻ bài báo này, sự lan tỏa của nó ngay lập tức rất rộng.
Thông tin cá nhân của tôi đã bị lộ, kể cả tài khoản cá nhân cũng bị tìm ra.
Chuyện này vốn không xảy ra kiếp trước, vì tôi không bao giờ tiết lộ thông tin riêng trên tài khoản, và kiếp trước, tài khoản của tôi công ty cũ quản lý rất ổn, coi như là công cụ kiếm tiền, chỉ có những người trong công ty mới biết tài khoản đó là của tôi.
Tôi dùng tài khoản phụ nhanh chóng thu thập vài bằng chứng và lưu lại toàn bộ.
Sau đó tôi đăng nhập vào tài khoản chính của mình, quả nhiên số người theo dõi tăng lên rất nhiều, tin nhắn riêng và bình luận cũng nhiều vô kể.
Lướt qua một chút, tôi nhận ra người chửi tôi thậm tệ nhất, dẫn dắt dư luận mạnh mẽ nhất kiếp trước vẫn chưa xuất hiện.
Bạn thấy sao?