Tôi trốn trên lầu một lúc, lén xuống, thấy bà đã quay lại máy tính để xem TV, chỉ là tư thế ngồi càng lúc càng không ngay ngắn, mặt gần như chạm vào màn hình.
Nhịn , tôi đặt mua một chiếc TV lớn. Không thể để bà lớn tuổi rồi lại bị cận thị.
5
May mắn thay, tôi sống lại một lần nữa.
Tôi theo kế hoạch trước đây, đến chùa dâng hương, trả lễ và quyên góp không ít tiền nhang đèn. Sau đó, tôi đặt lịch hẹn với một bác sĩ tâm lý. Kết quả kiểm tra cho thấy tôi mắc chứng trầm cảm. Bác sĩ khuyên tôi tránh xa những điều khiến mình không vui, tập thể dục nhiều hơn và giao lưu với mọi người.
Biết chuyện, bà liền kéo tôi đi dạo mỗi ngày. Nhờ đó, tôi biết ở đâu bán rau tươi nhất, ở đâu rẻ nhất và cửa hàng nào dùng cân gian lận. Đây đều là những điều mà trước đây tôi chưa từng tiếp .
Những trải nghiệm này khiến bài viết của tôi trở nên gần gũi và chân thực hơn, bất ngờ thu hút một lượng lớn độc giả ở độ tuổi khác xa so với trước đây.
Một ngày nọ, trong lúc tìm tài liệu, tôi vô thấy tên công ty cũ của mình và tìm kiếm trên mạng. Phát hiện công ty đã giải thể, tôi không khỏi hả hê! Tối đó, tôi kéo bà món thịt kho tàu để ăn mừng.
Tôi sống cùng bà như thế suốt một năm. Tết năm nay, tôi cũng không định về nhà mà ở lại đây đón Tết. Sáng 30, đột nhiên có một chiếc xe dừng trước cửa.
Bước xuống xe là một cặp vợ chồng trung niên cùng một người đàn ông trạc tuổi tôi.
“Cháu là Tiểu Ngôn phải không? Mẹ bác thường nhắc đến cháu, cảm ơn cháu đã chăm sóc bà.”
Thì ra họ là con trai, con dâu của bà, cùng người cháu trai mà bà hay nhắc tới. Tôi không ngờ lại gặp họ như .
Tôi vội vàng ra đón. Lúc đó, bà đang ngồi trên sofa xem phim. Nghe tiếng , bà vẫn không rời mắt khỏi màn hình.
“Mẹ, mẹ xem gì mà chăm thế?”
Nghe thấy tiếng con trai, bà mới giật mình, bấm điều khiển dừng phim lại rồi đứng dậy.
“Ồ, các con về rồi à? Vào đây ngồi, cháu lớn của bà, lại đây, đây là Tiểu Ngôn mà bà hay kể với cháu đó!”
Bà kéo người cháu trai về phía tôi.
“Tiểu Ngôn, đây là cháu lớn của bà, đẹp trai không?”
Tôi gượng gạo. Người đàn ông đưa tay ra: “Chào em, là Trần Khang Hạo.”
Tôi bắt tay: “Chào , em là Vương Thời Ngôn.”
Thấy chúng tôi quen biết nhau, bà không can thiệp thêm mà kéo tôi ngồi xuống xem tiếp phim cùng mình. Trần Khang Hạo cũng theo tới, ngồi cùng bà xem phim.
“Bà nội, sao bà lại xem cái này?”
Nhìn màn hình đang chiếu phim “Trần Tình Lệnh”, tôi cúi đầu im lặng.
Ban đầu, bà vô thấy diễn viên chính đẹp trai nên đòi xem. Tôi bảo phim này không có nữ chính, bà vẫn nhất quyết xem. Xem xong lại hỏi tôi hai nam chính kỳ lạ thế nào, họ có đang nhau không?
Tôi trầm mặc gật đầu, không ngờ bà lại phấn khích hơn.
“Bà đã bảo mà, hai cậu này có gì đó mờ ám!”
Từ “mờ ám” là bà học trên mạng.
“Có gì đâu? Phim hay mà, cháu xem nam chính đẹp trai thế này cơ mà!”
Trần Khang Hạo nghe xong trầm ngâm giây lát rồi hỏi: “Bà hiểu họ đang diễn gì không?”
Không ngờ câu hỏi này khiến bà nổi giận: “Không phải là hai chàng trai nhau à? Cháu cổ hủ quá rồi, không muốn xem thì im lặng, đừng phiền bà!”
Trần Khang Hạo gãi đầu, đành im lặng.
Buổi chiều, bố mẹ Trần Khang Hạo bắt đầu cơm tất niên, kéo đi phụ giúp, để tôi ở lại cùng bà xem phim.
Tối ăn cơm, họ hỏi tôi có muốn kết nghĩa chị em với bà không.
Tôi bà, rưng rưng nước mắt gật đầu đồng ý, nghiêm túc quỳ lạy. Bà cũng chuẩn bị sẵn một phong bao lì xì lớn cho tôi.
Thì ra bà đã lên kế hoạch này từ lâu, còn đặc biệt gọi con trai, con dâu về chứng.
Thế là tôi và bà thật sự trở thành người một nhà.
Qua Tết, bố mẹ Trần Khang Hạo quay lại nước ngoài, chỉ để ở lại vì công ty phái sang đây công tác.
Nhà chỉ còn ba người, Trần Khang Hạo trở thành cái đuôi của tôi và bà. Chưa đầy hai tuần, cũng biết chỗ nào mua rau rẻ nhất.
Nơi việc của chúng tôi khá gần, bắt đầu đưa đón tôi đi .
Hôm nay tôi tăng ca, về nhà thấy bà đã chuẩn bị xong bữa tối. Bất ngờ có món thịt kho tàu ngon lành. Vừa ngồi xuống, bà đã gắp miếng đầu tiên cho tôi.
Ăn miếng thịt kho, bà hiền hậu, tôi bỗng nhận ra mình đã hạnh phúc đến nhường nào.
[Hết]
Bạn thấy sao?