Sống Lại Thiên Kim [...] – Chương 6

Tôi ta như một kẻ ngốc, đột nhiên cảm thấy tay thật sự bắt đầu ngứa ngáy.

Haizzz, di chứng của trọng sinh, thật sự không tốt chút nào.

“Sao thế, em còn có khuynh hướng thích bị ngược đãi sao? Vậy thì chị đây thỏa mãn cho mày.”

Tay tôi không nghe sai bảo, cứ thế vung lên hai cái tát “bạch bạch”.

Ở trong tiếng thét chói tai của ta, tôi liếc mắt kỹ một cái.

À, hình như bên trái bên phải có chút không cân xứng?

Chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế nổi lên, tôi theo bản năng hướng về bên mặt không đủ đỏ kia, lại vung lên một cái.

Tôi : “Em , thế nào? Cảm giác bị đ-ánh có sướng không? Còn muốn nữa không?”

Cao Ánh Tuyết sợ tới mức cứ thế ngồi bệt dưới đất, mặt nạ giả nhân giả nghĩa của ta bị nứt ra, gắt gao mà chằm chằm tôi.

“Cao Y Nhụy, chị là đồ đ-i-ê-n!”

“Ai nha, chúc mừng mày! Nói đúng rồi đấy! Chớ chọc kẻ đ-i-ê-n, nếu không ngày nào đó tao mà đ-i-ê-n lên - sẽ - muốn - mạng - của - mày đấy!”

Tôi lại vỗ vỗ gương mặt đã phiếm hồng của Cao Ánh Tuyết: “Thấy rõ rồi thì về sau đây là phòng tao, cầm lấy đồ đạc cùng quần áo của mày cút sang phòng bên cạnh đi.”

“Mày yên tâm, chị này vẫn thương mày lắm nên đều đã ném những con nhện mà mày đặt vào kia đi rồi.”

Cao Ánh Tuyết sợ hãi mà về phía tôi: “Chị! Sao chị biết!”

Tôi hì hì về phía ta, vỗ vỗ mặt ta: “Em , muốn chỉnh người thì đừng chọn cách ngây thơ như , đã mất giá còn không có não.”

Ngày thứ hai, ngủ dậy tôi liền đến phòng bếp để hưởng thụ những món ăn ngon, sau đó theo bóng dáng rời đi của ba mẹ thân .

Rất nhanh đã nghe tiếng thét chói tai, điều này hoàn toàn trong dự kiến của tôi.

“A! Cao Y Nhụy! Tôi gi-ếc chị!”

Từ trong phòng ngủ Cao Ánh Tuyết hung ác chạy xuống tầng.

Nhìn cả người Cao Ánh Tuyết bị sưng mủ thối rữa, thậm chí có bộ phận còn đang chảy mủ rồi tôi liền “chao ôi” một tiếng.

“Không thể tin , chuyện này là sao? Em cưng của chị! Tại sao lại thảm đến mức đáng thương như ?”

“Chị mày đã là ném hết chúng đi, thế mà mày cũng tin hả? Ha ha ha ha ha!”

“Chị!”

“Chị cái gì mà chị? Sao nào, đóng giả là con ngoan hiền hai năm, nên đến chửi bậy cũng không dám chửi nữa rồi à?”

Đầu óc Cao Ánh Tuyết như bốc hoả, kỹ năng mà ta luôn lấy tự hào lại đang bị tôi nhạo báng, ta liền gào mồm chửi ầm lên: “Con mẹ mày! Cao Y Nhụy, mày sẽ không ch-ếc tử tế!”

Chậc chậc chậc, kỹ năng mắng chửi người này vẫn không lợi bằng mẹ ta .

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...