Sau khi phát đ-i-ê-n xong, tôi xoay người trở về phòng ngủ lúc trước.
Nhìn thấy phòng ngủ còn nhỏ hơn cả phòng ngủ của bảo mẫu, tôi không nhịn vỗ trán.
Vừa trở về, chỉ nhớ rõ phải công kích bọn họ mà lại quên chỗ ở của bản thân đã từng khốn khổ như thế nào.
Không sao, phòng của tôi không tốt có thể lấy cái tốt của người ta.
Tôi cứ thế xoay người, đi đến phòng tốt nhất trên tầng này sau đó ném toàn bộ đồ đạc của Cao Ánh Tuyết ra ngoài.
Thân thể Cao Ánh Tuyết run rẩy đi lên tầng, vừa lên tới nơi đã thấy kiệt tác của tôi, cứ thế bật khóc kêu cha gọi mẹ.
“Cha mẹ, vì sao chị như với con? Vì sao lại ném hết đồ của con ra ngoài?”
“Tao muốn thế nào với mày còn phải hỏi mày sao? Ném thì ném thôi, còn phải sắc mặt mày hả?”
Kiếp trước, khi chưa bị Cao Ánh Tuyết đ-â-m ch-ếc, mọi chuyện giờ cứ như một cuốn phim hiện lên rõ nét ở trong đầu tôi, từng cảnh đều tôi hồi tưởng lại.
Nếu tôi nhớ không lầm, Cao Ánh Tuyết còn thả bảy tám con nhện độc ở trong phòng tôi.
Đời trước, bởi vì tôi bị mất mặt trong bữa tiệc, khóc lóc thảm thiết đến tối không ý nên đã bị nhện độc cắn, khủng kh-i-ế-p tới mức làn da thối rữa, thiếu chút nữa sốc phản vệ mà ch-ếc!
Còn đời này…
Là một người chị , đương nhiên tôi phải cho ta hưởng thụ nhện độc do đích thân ta chăm chút nuôi dưỡng.
Ở cầu thang, Cao Ánh Tuyết yếu ớt dựa vào lan can, trên mặt vẫn còn hiện lên vết bàn tay vừa rồi bị cha ta đ-á-n-h, đỏ tươi mỹ lệ.
Một tay đỡ ng-ực, trên người vừa mới thay một cái váy dài màu trắng, qua đã thấy yếu đuối mong manh.
“Chị , quả nhiên là chị vẫn trách em đoạt đồ của chị sao?”
“Nếu không thì sao? Mày đứng ở nơi đó thôi đã ô nhiễm không khí quanh thân tao, còn đoạt đồ của tao sao? Với cái mặt này của mày à?”
“Vậy thì chị đ-á-n-h em đi, nếu chị có thể nguôi giận thì em bị đ-á-n-h cũng cam tâm nguyện…”
Cô ta muốn chơi một chiêu lấy lui tiến.
Bạn thấy sao?