Ngoại truyện: Khúc Diệp.
Khi ấy đi về phía tôi, trong lòng tôi loé lên một tia cảm giác rất kỳ lạ.
Cô ấy không xa lánh tôi giống những người khác, ấy , vươn tay ra giới thiệu mình với tôi, ấy tên là Cao Y Nhụy.
Không biết vì sao tay ấy lại không hề giống với da thịt trắng nõn của ấy.
Trên tay ấy phủ đầy vết chai.
Sau đó tôi mới biết , hóa ra ấy bị người lừa bán, bán cho một nhà con dâu nuôi từ bé.
Cô ấy đã phải chịu rất nhiều khổ cực trong hai năm mới có thể trốn thoát.
Cô ấy trầm mê với học tập, đây là một chuyện tốt.
Dù sao thì tôi không có nhiều ưu điểm lắm, mà học tập lại rất tốt.
Quả nhiên, sau khi ấy biết tôi giành vị trí đứng đầu, ánh mắt tôi đều tràn ngập sùng bái.
Cô ấy thường xuyên tìm đúng cơ hội tới hỏi bài tôi, mỗi lần tôi đều giảng cực kỳ kỹ càng tỉ mỉ.
Bởi vì tôi hy vọng thời gian như có thể chậm một chút.
Tôi không hề tin vào những lời đồn về ấy, cho nên sau này ấy hỏi tôi có tin những lời đồn đó hay không, tôi liền không tin.
Khi ấy biết sự thật người mà trong nhà có người bị tiền sử bệnh tâm thần là người nam sinh cầm đao lần đó, ấy lại cảm thấy rất tiếc hận.
Tôi rất tò mò, hàng ngày trong đầu nhỏ này đã suy nghĩ cái gì.
Cô ấy : “Tôi còn tưởng rằng nhà cậu có người có tiền sử bệnh tâm thần, còn cảm thấy hai ta rất xứng đôi.”
Thật là kỳ quái, nào có người nào lại cảm thấy mình có bệnh tâm thần.
Nhưng mà một người con cổ quái kỳ lạ như lại khiến tôi thích rất lâu rồi.
Đáng tiếc, hình như ấy lại không hề có cảm giác gì với tôi.
Nếu không thì tôi cũng thử nổi đ-i-ê-n một chút xem như thế nào?
Cô ấy có thể tôi bằng ánh mắt khác hay không?
Hình như có chút khó, mà tôi lại nguyện ý thử xem.
HOÀN.
Bạn thấy sao?