Sống Lại Thiên Kim [...] – Chương 17

Mấy ngày nay tôi đang bận thu dọn hành lý, lại bị Cao Ánh Tuyết thấy.

Cô ta vội chạy tới mỉa mai tôi: “Cao Y Nhụy, không phải chị rất lợi à? Sao phải thu dọn hành lý, bỏ của chạy lấy người?”

Tôi m-á-u đ-i-ê-n trong tôi lại trồi lên: “Em đáng thương lại ngu xuẩn của tao ơi! Xin hỏi có phải đầu mày mọc ra chỉ để giúp mày trông cao hơn thôi phải không?”

“Chị! Chị có ý gì!”

“Haizz, đã dặn mày học hành cho tốt rồi lại không nghe, đến mức lời ẩn ý mà nghe cũng chẳng hiểu.”

Tôi đôi vợ chồng vừa mới đi vào từ cửa lớn, cuối cùng cũng gom đủ rồi.

“Ôi, kìa, người ba ác độc của tôi đấy! Thêm bà mẹ vừa ác độc vừa ngu ngốc nữa!”

“Đủ rồi! Cao Y Nhụy, tao nhịn mày lâu lắm rồi đấy!” Ba tôi lại vung tay lên muốn tát tôi, tôi nhanh chóng lắc mình, lần này vẫn là đ-á-n-h tới mặt Cao Ánh Tuyết.

Cao Ánh Tuyết: “????”

Tôi cứ thế mà bật thành tiếng.

“Yên tâm, mấy người không cần nhịn nữa, tôi sắp đi rồi. Tôi cũng đã mười tám tuổi, có thể tự mình thành gia lập nghiệp.”

“Mày biết là tốt! Nhà họ Cao chúng tao không có loại người như mày! Mày không phải con của tao! Tiểu Tuyết mới là con của tao!”

Rất tốt, tôi yên lặng tắt bút ghi âm trong túi áo.

Cười tủm tỉm người mẹ thân của mình, người mẹ ruột thịt.

“Mẹ thân của tôi. Hình như mẹ đã bỏ lỡ điều gì rồi”

“Cao Ánh Tuyết, chính là con riêng của ba, chứ không phải đứa trẻ đến từ trại trẻ mồ côi.”

“Chuyện này, hai người họ đều biết.”

Tôi biểu cảm cứng đờ của bả.

Tiếp tục sóng gió.

“A, đúng rồi, còn có, mẹ ruột của Cao Ánh Tuyết chính là Cung Hồng Anh, con giáp thứ mười ba mà mẹ hận thấu xương đấy.”

“Cái gì!”

Sắc mặt mẹ tôi tràn đầy biến , thoắt một cái quay đầu ba tôi.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...