Đến ngày có kết quả thi tốt nghiệp, Khúc Diệp gọi điện thoại cho tôi, nhắc tôi ra cửa.
Tôi vừa ra liền thấy đứng ở cửa nhà tôi.
“Học bá! Chuyện gì thế này! Chuyện gì khiến cậu tự đích thân tới đây thế?”
Khúc Diệp lạnh nhạt : “Thế nào, thi đậu rồi sao?”
“Làm ơn, cậu không thấy tin tức trên diễn đàn sao? Thầy giáo còn kích đến nỗi giọng như đang khóc, ông ta đã dạy ra một Trạng Nguyên của tỉnh còn có người đứng thứ năm toàn tỉnh. Ông ấy còn phải thắp nhang cảm tạ phần tổ tiên phù hộ!”
Trạng Nguyên của tỉnh đương nhiên là đại học bá Khúc Diệp, mà tất nhiên tôi là người đứng thứ năm toàn tỉnh.
Khúc Diệp gật đầu: “Vậy cậu định khi nào thì đi? Cậu sắp thành niên, trong nhà…”
“Tôi đã định qua mấy ngày nữa thì đi, mấy năm nay tôi đã tiết kiệm không ít tiền, đủ cho tôi dùng để đi học, nhà riêng.”
Khúc Diệp gật đầu: “Vậy đi cùng nhau.”
Sau này, tôi mới biết , hoá ra hộ khẩu của là ở Hàn Thành, cho nên chuyển trường trở về đây để tham gia thi đại học.
Nhà thì ở Bắc Kinh, nhà họ Khúc ở Bắc Kinh.
Cũng không phải là một nhà nho nhỏ như nhà họ Cao có thể so sánh .
Còn cái lời đồn cha là tội phạm gi-ếc người, người nhà có tiền sử bệnh tâm thần kia. Hoá ra chính là nam sinh cầm đaoo hành hung lúc trước truyền ra ngoài.
Có cha là tội phạm gi-ếc người, chính là nam sinh kia.
Tôi hỏi Khúc Diệp, vì sao nam sinh kia lại muốn bôi nhọ như .
Khúc Diệp : “Anh ta cũng xem như là bà con thân thích xa của nhà tôi, ta rất ghen ghét vì nhà tôi có tiền.”
“Haizz, đáng tiếc.”
“Đáng tiếc cái gì?”
“Tôi còn tưởng rằng nhà cậu có tiền sử bệnh tâm thần thật, còn cảm thấy đôi ta rất xứng đôi!”
Khúc Diệp nhẹ nhàng búng tay lên trán tôi: “Tôi cũng không ngại biến thành người đ-i-ê-n.”
Ha ha chắc chắn sẽ thú vị lắm nhỉ?
Đáng tiếc tôi không có hứng thú với .
Bạn thấy sao?