Tất nhiên việc này cũng truyền tới lỗ tai của ba mẹ tôi.
Cha tôi tức giận đến run cả người lên: “Mày lại đi thế với con bé, con bé cũng là em mày! Mày như , đời này của con bé biết sao bây giờ!”
Tôi điều chỉnh biểu cảm, nhớ lại một chút về bí mật lớn nhất trong lòng bọn họ.
Bắt đầu thay đổi sắc mặt để biểu diễn.
“Ôi! Ba thân của con! Nó là em của con sao? Nhưng sao con lại nghe , Cao Ánh Tuyết còn lớn tuổi hơn con?”
“Cái… Cái gì? Mày lại bậy cái gì đó? Mày nghe ai ?”
“Con nghe ai sao? Haiz… để con nghĩ lại, hình như là một người gọi là… Lý - Kỳ - Chí! Nghe ta đã mất tích nhiều năm, người nhà ta vẫn còn đang tìm kiếm ta thì phải?”
Cha tôi nghe thấy cái tên này thì sắc mặt thay đổi rất lớn: “Mày! Mày! Làm sao mà mày biết ?”
Tôi xoa khoé miệng đang cứng lại bởi vì giả .
“Còn mẹ...” Tôi người mẹ “kính ” của tôi, tới gần bên tai bà ta, giọng rất nhẹ: “Mẹ thân của con, mẹ xem, người phụ nữ gọi là Cung Hồng Anh đã đi nơi nào rồi?”
Mẹ tôi hoảng sợ mà tôi: “Nhuỵ Nhuỵ, con… Con đang cái gì ?”
“Mẹ đừng gọi con như , con sợ một lát nữa con buồn nôn lại nôn hết tất cả cơm lên mặt mẹ đấy.”
Ngay sau đó sắc mặt tôi lạnh xuống: “Tóm lại, hai người đều an phận một chút, đừng sự với tôi, đừng phiền phức cho tôi. Nếu không một giây sau tôi sẽ lỡ miệng những chuyện đó ra ngoài đấy. Quản Cao Ánh Tuyết con của hai người cho tốt, đừng để cho nó hở ra là nhảy nhót trước mặt tôi.”
“Nếu không...” Tôi thật tươi với đám người đang ngây ra trước mặt: “Tôi sẽ không cẩn thận mà ch-ếc nó!”
Bọn họ sợ tới mức không dám hé răng.
Tôi không nhịn mà thở dài.
Cũng may là đời trước sau khi tôi ch-ếc mới biết bí mật này.
Nhìn đi, thấy ngay hiệu quả phải không.
Bạn thấy sao?