Sống Lại, Thay Lòng [...] – Chương 8

“Em sẽ về ngay thôi, tối nay mẹ món thích, chúng ta sẽ cùng về nhà.”

Tần Chử cúi đầu tôi, nhoẻn miệng nhẹ, đáp: “Ừm.”

Cuối cùng, sau khi liếc Cố Hàn một cách nhạt nhòa, bước đi về phía gara.

Lúc này, chỉ còn lại tôi và Cố Hàn trên con đường bên cạnh.

Anh ta vô thức tiến lại gần tôi, tôi lặng lẽ lùi lại vài bước, nhẹ nhàng : “Anh Cố, chúng ta vẫn nên giữ một khoảng cách, nếu không lại bị paparazzi chụp .”

“Tôi sợ trên các nền tảng xã hội lại bắt đầu lan truyền những câu chuyện rằng tôi cố dây dưa với chồng cũ.”

Dù thời đại nào, mọi người luôn đặc biệt khắt khe với phụ nữ.

Chuyện với Giản Hi là một ví dụ điển hình, rõ ràng từ đầu đến cuối là Cố Hàn không suy xét kỹ, cuối cùng lại đổ hết lỗi cho tôi không đủ chút độ lượng.

“Sơ Đường, ...”

Ánh mắt Cố Hàn trở nên u ám, nụ đắng nghét không đến đáy mắt.

“Chuyện trên mạng đã nhờ trợ lý xử lý rồi, xin lỗi, đã để em chịu nhiều tủi thân.”

“Anh không biết em chịu đựng nhiều như , không biết...”

"Cố Hàn, biết mà." Tôi , giọng điệu bình thản.

Nếu biết rằng dư luận có thể khiến người ta đau đớn và trầm cảm, chắc chắn sẽ không chọn ly hôn với tôi và còn phải giúp Giản Hi.

Ở kiếp trước, tôi bị vu oan ngoại với nhiều người mẫu nam, bị tuyên bố ly hôn với Cố Hàn, danh tiếng bị hủy hoại, sự nghiệp sụp đổ, tất cả mọi người đều xem tôi như trò , thậm chí có người đến trước mặt tôi hỏi:

“Sơ Đường, bị chồng cũ xử lý như rồi, sao còn mặt mũi sống tiếp?”

“Tôi mà là thì đã nhảy từ tầng 18 xuống chec quách cho rồi.”

“Cô ta còn là phu nhân Cố gia à? Cố Hàn vốn dĩ chẳng coi ta ra gì, nếu không sao có thể đẩy ta đến bước đường cùng như ?”

Sau đó, tôi mất ngủ suốt đêm, ngồi bên cửa sổ ánh đèn của bao nhiêu nhà.

Phòng vẽ của tôi đã bị tôi đốt cháy.

Mọi món quà Cố Hàn tặng tôi đều bị tôi đốt sạch, như thể có thể xóa bỏ Cố Hàn khỏi trái tim tôi.

Tôi giải tỏa tất cả sự bất công.

Hận vì sao cậu thiếu niên mà tôi từng thương hết lòng lại đẩy tôi vào con đường tuyệt vọng.

Cuối cùng, tôi cắt cổ tay 44.

Đến giờ, tôi vẫn còn nhớ cảm giác máu từ cơ thể tôi dần dần rút cạn.

11

Cố Hàn há miệng muốn giải thích, lời vừa tới miệng lại không thể thốt ra .

Cuối cùng, chỉ biết vô lực cúi đầu.

“Sơ Đường, sẽ bồi thường cho em.”

Tôi không nhịn , câu này tôi đã nghe quá nhiều lần rồi.

Sau khi cha Giản Hi qua đời, đêm trước tiệc đính hôn, Cố Hàn rời đi, : “Sơ Đường, Giản Hi có chuyện, phải đi xem một chút.”

Vào ngày cưới, Giản Hi lại đòi 44, sau khi đưa tôi về phòng tân hôn, một đêm không trở về.

Lúc đó tôi đã dao liệu có nên tiếp tục mối quan hệ này hay không.

Nhưng khi thấy dáng vẻ mệt mỏi của Cố Hàn, tôi vẫn nhẫn nhịn. Tôi Cố Hàn, nên tôi sẵn sàng cùng vượt qua mọi khó khăn.

Mỗi lần thất hứa, cuối cùng đều kết thúc bằng một câu: “Sơ Đường, sau này sẽ bồi thường cho em.”

Cố Hàn luôn nghĩ cả đời của chúng ta còn dài, quên mất, có thể bị tiêu hao.

Ở kiếp trước, cuối cùng tôi đã không phân biệt mình Cố Hàn hay chỉ là nỗi ám ảnh.

Sau một lúc im lặng, tôi mỉa mai : “Cố Hàn, thực ra những thứ tôi muốn rất nhỏ nhoi, vẫn không quan tâm đến nó.”

“Tôi cũng là bảo bối cha mẹ nâng niu trong lòng bàn tay, sao tôi phải để vùi dập như ?”

“Vậy thì bỏ qua đi.”

Lời vừa dứt, tôi rút mắt khỏi , quay người định rời đi thì Cố Hàn vội vàng túm lấy cánh tay tôi.

Cơ thể cao ráo của suýt chút nữa ngã nhào, đôi môi tái nhợt mấp máy: “Anh không đồng ý.”

“Không thể cứ thế mà bỏ đi.”

“Sơ Đường, em là vợ , em không thể bỏ ...”

Giọng run rẩy.

Tôi một tiếng, rút tay ra: “Chúng ta đã ly hôn rồi, Cố Hàn.”

“Anh ép tôi ký đơn ly hôn, đe dọa tôi tham gia cuộc họp báo để rõ, rồi còn đi cùng tôi tới cục dân chính lấy giấy chứng nhận ly hôn.”

“Tất cả đều là , không thể không nhận, đúng không?”

"Anh..." Cố Hàn im lặng.

Tôi định rời đi.

Khi định đuổi theo, tôi liếc về phía sau .

“Anh Cố, thật ra Giản cũng rất xứng đôi.”

Khuôn mặt Cố Hàn lập tức tái nhợt.

12

Anh đến Cảng Thành vào lúc rạng sáng.

Sau khi trợ lý tra lịch trình của Sơ Đường, ta không nghỉ ngơi lấy một phút nào mà lập tức đến tìm .

Nhưng khi thấy đang mặc váy cưới, vui vẻ với Tần Chử, dần dần dừng bước, đứng ngây ra dưới gốc cây, chăm .

Không biết từ lúc nào, hình như ta rất ít khi thấy Sơ Đường vui vẻ như , mỗi lần gặp mặt, họ đều vì Giản Hi mà cãi vã. Dần dần, ta không còn về nhà thường xuyên nữa, có khi ngủ lại công ty, có khi say xỉn cùng Giang Nguyên suốt đêm không về.

Vì thế, khoảnh khắc đó, tỉnh táo vô cùng, cũng hiểu rất rõ…

Ngày ở cục dân chính, những lời Sơ Đường đều xuất phát từ trái tim .

Cô không cần nữa.

Nhưng không thể thiếu .

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...