Sống Lại, Thay Lòng [...] – Chương 4

5

Sơ Đường mỉm xong, rồi lặng lẽ rời khỏi đám đông. Lúc ấy, Cố Hàn mãi không thể phản ứng lại.

Có một khoảnh khắc, cảm thấy một nỗi hoảng sợ kỳ lạ, như thể thứ quan trọng nhất trong đời sắp rời khỏi tầm tay.

Giống như ngày Sơ Đường bình tĩnh ký vào đơn ly hôn, trong lòng đã mơ hồ cảm thấy bất an.

Cô không khóc, không loạn, như thể đã sớm đoán trước tất cả kết cục.

Nhưng rõ ràng chỉ cách đây không lâu, Sơ Đường còn vì quên sinh nhật náo loạn, đến mức trời đất đảo lộn, thậm chí còn tát một cái.

Anh từng nghĩ rằng khi đề nghị ly hôn giả, Sơ Đường sẽ phát điên, sẽ mọi cách để níu kéo. Anh thậm chí đã chuẩn bị sẵn sàng để đối mặt với sự phản ứng dữ dội của .

Nhưng không .

Cô cầm bút lên, ký tên với vẻ mặt lãnh đạm, như một hồ nước chết.

Khoảnh khắc ấy, đã từng muốn ngăn lại. Nhưng cuối cùng, vẫn không gì cả.

Anh nghĩ, không sao đâu, Sơ Đường rất nhiều. Họ chỉ là ly hôn giả, sau này sẽ bù đắp cho thật tốt.

Nhưng với , Giản Hi lại không giống .

Cô không thể vì mà chịu bất kỳ tổn thương nào.

Năm xưa, nếu không phải cha của Giản Hi trúng tài năng của , bất chấp nguy cơ bị cổ đông đuổi ra khỏi hội đồng để đầu tư vào dự án của , dìu dắt đi lên, đưa trở thành người nổi tiếng ở thành đô.

Thì sẽ không có thành tựu hôm nay.

Cũng chẳng xứng với Giản Hi.

Trước khi qua đời, cha của Giản Hi hy vọng sẽ bảo vệ , để sống một đời an yên. Anh không muốn trở thành kẻ bội tín, phụ nghĩa.

Giang Nguyên từng hỏi : “Nếu một ngày nào đó, Giản Hi và Sơ Đường cùng rơi xuống vách núi, cậu sẽ cứu ai?”

Khi ấy, , cảm thấy câu hỏi này quá tầm thường.

Anh sẽ cứu Giản Hi, cũng sẽ cùng Sơ Đường chết chung.

Giang Nguyên cũng theo , rồi lại hỏi: “Thế nếu Sơ Đường không muốn chết thì sao?”

“Đừng lợi dụng việc Sơ Đường cậu để luôn khiến ta chịu ấm ức. Nếu ta không cảm nhận của cậu, ta cũng sẽ tuyệt vọng.”

Ngày đó, chẳng mảy may để tâm.

Thậm chí chưa bao giờ nghĩ đến câu đó.

Không ngờ, cuối cùng mọi thứ đều ứng nghiệm.

6

Đêm đó, Cố Hàn vẫn quay về biệt thự một chuyến.

Từ sau khi kết hôn, Sơ Đường luôn sống trong căn biệt thự trên lưng chừng núi.

Cô là một họa sĩ xuất sắc, mười tuổi đã nổi danh với một bức tranh sơn thủy ý cảnh phi phàm, gọi là thiếu nữ họa sĩ thiên tài. 

Mọi người đều cho rằng sẽ đạt đến đỉnh cao trong lĩnh vực hội họa truyền thống. 

Và quả thực, đã .

Chỉ là, sau khi kết hôn, phong cách hội họa của Sơ Đường thay đổi, không còn như trước.

Thầy giáo của đã tận tâm khuyên nhủ, hiệu quả không đáng kể. Về sau, Sơ Đường từ bỏ hội họa, thậm chí còn bài xích việc cầm lại cọ vẽ.

Cố Hàn bước vào phòng vẽ của Sơ Đường.

Khi thấy bức tranh sơn thủy trên giá vẽ, không khỏi sững sờ.

Chỉ vài nét bút đơn giản lại sống như thật.

Bà Trần thấy đèn trong phòng vẽ sáng lên, liền bước vào. Khi thấy Cố Hàn, bà hơi ngạc nhiên: “Cậu chủ.”

Cố Hàn ngẩng đầu lên: “Bức này là phu nhân vẽ khi nào ?”

Bà Trần đáp: “Là hôm cậu đưa Giản về đây.”

Cố Hàn gật đầu, cong môi định , thế nào cũng không nổi.

Rời khỏi phòng vẽ, quay về phòng ngủ của mình và Sơ Đường.

Rõ ràng đã tự nhủ không biết bao nhiêu lần rằng và Sơ Đường chỉ là ly hôn giả.

Chỉ cần chờ cơn sóng gió qua đi, sẽ cầu hôn lại lần nữa, bù đắp cho một đám cưới lộng lẫy.

Nhưng không hiểu sao…

Trong lòng luôn cảm thấy trống rỗng, không có cách nào lấp đầy.

Hôm nay, những lời của Sơ Đường, Cố Hàn đều coi như là những lời lúc tức giận.

Ở Bắc Kinh, Sơ Đường và có một ngôi nhà, sao có thể không trở về?

"Cốc cốc!!" Cửa phòng ngủ đột nhiên bị gõ, Cố Hàn ngẩng đầu lên, là Giản Hi.

Cô mặc bộ đồ mỏng manh, sắc mặt hơi ửng đỏ, đứng ở cửa phòng, lặng lẽ Cố Hàn.

“Sao em lại đến đây?”

Giản Hi mím môi: “Em ở khách sạn một mình cảm thấy sợ, nên tới tìm .”

“Liệu có phải…”

xong, cúi đầu xuống: “Làm phiền rồi.”

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...