Sống Lại, Thay Lòng [...] – Chương 3

Anh ta thản nhiên dời ánh mắt đi, khóe môi giữ một nụ nhàn nhạt, rồi nắm tay Giản Hi bước lên sân khấu, như thể chưa từng thấy tôi.

Tôi khẽ nhếch môi mỉa mai.

Người phóng viên gần tôi nhất có lẽ là một thực tập sinh, rụt rè đưa micro về phía tôi, hỏi: “Cô Sơ Đường, có phải thực sự đã ly hôn với Cố không?”

“Đúng .” Tôi nở một nụ , gật đầu trả lời.

Thực tập sinh đẩy gọng kính, tiếp tục: “Nhưng Cố quen nhau từ cấp ba, nhau bảy năm, kết hôn năm năm. Vào tháng trước, ông Cố còn chi một khoản tiền lớn mua một hòn đảo, lấy tên để đặt tên cho nó.”

Tôi vẫn , chỉ là nụ ấy không chạm đến đáy mắt.

“Đó là thứ ta nợ tôi.”

Đó là món quà bù đắp cho việc ta lỡ hẹn sinh nhật tôi để chăm sóc Giản Hi đang bệnh.

Kiếp trước, tôi từng vì chuyện này mà vui sướng đến lâng lâng. Sau này mới biết, ý tưởng đó là do Giang Nguyên gợi ý, hòn đảo là trợ lý của Cố Hàn chọn, còn ta thậm chí không biết nó nằm ở đâu.

“Vậy bây giờ còn Cố không?”

Cô ta lo lắng tôi, các phóng viên xung quanh cũng đều im lặng chờ đợi câu trả lời.

Cả Cố Hàn trên sân khấu cũng về phía tôi, hàng lông mày khẽ cau lại.

Tôi bình thản ta một cái, sau đó mỉm , rõ ràng: “Không nữa.”

4

Buổi phỏng vấn tôi không ở lại đến cuối. 

Sau khi Cố Hàn rõ chuyện hôn nhân giữa ta và tôi đã sớm trở nên hữu danh vô thực từ một năm trước, tôi liền rời đi.

Chỉ sau một đêm, tôi trở thành món đồ cũ mà Cố Hàn không cần nữa.

Còn Giản Hi lại trở thành nạn nhân vô tội duy nhất trong cơn bão dư luận này.

Hôm đó, đoạn phỏng vấn ghim trên các nền tảng mạng xã hội suốt mấy ngày liền, độ nóng của chủ đề chưa từng giảm bớt.

Đặc biệt là câu của Cố Hàn: “Quan hệ giữa tôi và Sơ Đường từ một năm trước đã có ý định chấm dứt, chỉ là chưa tới thời điểm thích hợp.”

“Ban đầu chúng tôi định xử lý kín đáo, giờ đã ảnh hưởng đến người vô tội, vì buộc phải công khai rõ.”

“Cô Giản Hi không phải là nguyên nhân khiến cảm giữa tôi và Sơ Đường rạn nứt.”

“Cô ấy là mối bận tâm duy nhất mà thầy tôi để lại trên thế gian này, việc tôi quan tâm chăm sóc ấy là điều hiển nhiên. Mong mọi người có cái lý trí về việc này.”

Người hâm mộ bị dẫn dắt, rằng lý do tôi và Cố Hàn ly hôn là vì tôi hẹp hòi, không chịu “hạt cát trong mắt”, biến cảm em thuần khiết và cái gọi là ân nghĩa của họ trở nên bẩn thỉu.

Họ còn cho rằng tôi nhỏ nhen, không rộng lượng, sống với Cố Hàn năm năm không học chút nào sự trọng trọng nghĩa của ta.

Chủ đề này lan truyền sôi nổi trong nhiều ngày.

Tôi trở thành cái đích cho mọi lời chỉ trích.

Sau khi hoàn tất thủ tục ly hôn tại cục dân chính, bước ra ngoài, tôi ngẩng đầu trời.

Cố Hàn gọi tôi lại: “Những lời trên mạng, em đừng để tâm. Không lâu nữa, mọi người sẽ quên thôi.”

Tôi dừng bước, không nhịn bật khẽ.

Cũng cùng bị chửi rủa trên mạng xã hội, sao lại có sự khác biệt lớn đến chứ?

“Sơ Đường, còn hai tháng nữa là Tết rồi.”

“Đợi qua đầu năm sau, chúng ta tái hôn không?”

Anh ta tôi, định bước tới gần thì tôi lùi về sau một bước, ánh mắt thản nhiên rời về phía các phóng viên bị vệ sĩ chặn lại ở đằng xa.

Cố Hàn dường như cũng nhận ra sự bất ổn, liền dừng lại tại chỗ.

“Cố Hàn, tôi muốn về Cảng Thành.”

“Em quả thật đã lâu không về đó rồi. Về một chuyến cũng tốt. Đợi Tết qua đón em về…”

"Không về nữa." Tôi bình tĩnh ngắt lời ta.

Nụ nhạt trên gương mặt ta khựng lại, trong mắt còn mang chút mờ mịt.

Tôi tiếp: “Lúc trước tôi đồng ý ký vào đơn ly hôn, đã hứa với tôi một việc, bây giờ đến lúc thực hiện rồi.”

Cố Hàn ngẩn người tôi.

Ngay từ khi trùng sinh, tôi chỉ mất vài giây để tiêu hóa hết và hận thù dành cho Cố Hàn.

Ban đầu, khi thấy tờ đơn ly hôn, tôi đã từng nghĩ đến việc phát điên xé bỏ nó, cùng ta cãi vã thêm lần nữa, cuối cùng lý trí đã chiếm thế thượng phong.

Một lúc lâu sau, tôi khẽ cong môi : “Cố Hàn, tôi hy vọng mãi mãi đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa.”

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...