Ta với Giang Nghiên là một đôi thần tiên quyến lữ khiến cả kinh thành ai ai cũng phải ngưỡng mộ. Trai tài sắc, cảm thâm sâu...
Canh nóng quá, chàng sẽ thổi nguội rồi mới bón cho ta.
Trời thu chuyển lạnh, chàng sẽ lên giường trước, ấm chăn nệm rồi mới gọi ta vào ngủ.
Ta mang thai khó sinh, chàng khóc đến đỏ mắt, không muốn ta phải chịu đau đớn nữa, thậm chí còn muốn học theo thái giám trong cung, cắt phăng cái đồ bỏ nương t-ử khổ sở đi.
Ta bị tính cách trẻ con, lời ngốc nghếch của chàng chọc cho bật , trong lòng vô cùng ấm áp. Chàng thật sự rất ta.
Ai ngờ trời xanh ghen tị, Giang Nghiên đột nhiên lâm trọng bệnh, không dượng dậy .
Lòng ta nóng như lửa đốt, nghe Bồ Tát chùa Linh Ẩn linh thiêng.
Mưa to gió lớn, ta đi một bước quỳ một bước trên từng bậc thang lên chùa, cầu phúc cho Giang Nghiên, hy vọng chàng có thể khỏi bệnh.
Nhưng chung quy trời không chiều lòng người, bệnh của Giang Nghiên ngày càng nặng.
Trước khi Giang Nghiên rời xa trần thế, ta gục đầu vào người chàng, khóc đến mức ngất đi vài lần.
Ta không thể sống mà không có Giang Nghiên, ta thật sự muốn đi cùng chàng.
Ai ngờ Giang Nghiên lại đẩy ta ra, giống như đang phẩy thứ gì đó ô uế, với ta: "Nghê Nhi, ngươi không cần khóc vì ta, ta đang rất vui. Đoạn hôn nhân này, ta chịu đựng mười năm rồi, bây giờ rốt cuộc cũng không phải sắm vai phu quân tốt thâm nữa rồi."
Ta sửng sốt, rơi nước mắt hắn, khóc : "Chàng là sợ ta sau này sẽ tự t-ử nên cố ý như sao?"
Giang Nghiên lắc đầu thống khổ : "Hai chúng ta từ nhỏ cùng nhau lớn lên, ta tin ngươi, nên mới cùng ngươi ta phải dẫn Tiểu Điệp bỏ trốn. Ngươi ngoài miệng cho ta mượn bạc, ai ngờ quay đầu liền cho cha của ta."
Ta che ngực khó chịu vội : "Lúc ấy ngươi đang chuẩn bị thi Hương, ngươi khó khăn học tập mười năm, tiên sinh ngươi có thiên phú, nhất định có thể đậu Cử nhân, ngươi sao có thể buông tha tiền đồ tốt như ."
Giang Nghiên liếc ta một cái : "Nhưng ta đã mất đi chân thành nhất đời mình!"
Hai tay ta đã bắt đầu run rẩy: "Nếu như ngươi Tiểu Điệp như , sao ban đầu lại phải dùng mọi cách theo đuổi ta, cưới ta?"
Giọng Giang Nghiên cực kỳ lạnh lùng: "Ngươi là là thiên kim thất lạc nhiều năm của phủ Quốc Công, cha ta cưới ngươi, đường quan sau này của ta sẽ rộng mở, ông ấy dùng tính mạng uy hiếp ta, ta không thể không nghe theo”.
Bạn thấy sao?