Văn án:Giang Nghiên bệnh nặng nguy hiểm đến tính mạng, ta khóc đến tê tâm liệt phế. Nhưng chàng lại cười như trút được gánh nặng, nói cuối cùng chàng cũng không cần sắm vai phu quân tốt thâm tình nữa rồi. “Cha vì địa vị của Phàn Quốc công phủ mà ép ta cưới ngươi, nhiều năm qua nhìn ta bên ngoài vui vẻ, thật ra là sống không bằng ch-ếc. Ngươi quá nhạt nhẽo, không bằng một cái móng chân của Tiểu Điệp. Nếu có kiếp sau, ta không cần quyền sang phú quý, chỉ cầu cho ngươi đừng dây dưa với ta, thành toàn cho ta cùng Tiểu Điệp.” Sống lại một đời, ta cởi bỏ xiềng xích trên người Giang Nghiên, phóng cho chàng một con đường sống, để chàng tự do bỏ trốn cùng danh kỹ Mạnh Tiểu Điệp.
Bạn có thể để lại đánh giá chi tiết bên dưới. Phần này dành cho bình luận của độc giả và không liên quan đến đánh giá 5 sao ở đầu trang.
Chưa có đánh giá nào.
Bình luận
Bạn thấy sao?