Cơn mưa Xuân quét sạch sương mù mùa Đông, mấy ngày liên tiếp thời tiết đều rất tốt. Bất đồng với tiết trời trong xanh, hoàng cung vẫn bị vây trong không khí âm trầm. Giữa vũng nước đọng, dường như có thứ gì muốn từ dưới đất chui lên, rục rịch manh nha, khiến người khác cảm giác như nguy hiểm đang đến gần.
Doanh Thủy điện, trẻ tuổi dung mạo xinh đẹp đang ngồi trang điểm trước gương, nàng ta mặc cung trang hoa lệ, mặc dù màu sắc không tươi, nguyên liệu thượng hạng khiến xiêm y càng thêm hấp dẫn ánh mắt người khác. Tóc chải hướng hoàng kế, dáng vẻ xinh đẹp, ít đi mấy phần minh lệ, mặc dù tuổi tác còn trẻ, trang điểm phức tạp, hiện ra mấy phần ác liệt khác với thường ngày.
Bàn tay sơn đỏ nhẹ nhàng mơn trớn gò má mình, gương mặt trắng như tuyết vì tô điểm mà càng thêm kiều diễm, cũng không phải sự kiều diễm thuộc về thiếu nữ, đẹp thì có đẹp, cứ như một bó hoa giả, cứng ngắc không có linh hồn.
Cung nữ đi vào bẩm báo, . “Nương nương, Triệu gia tiểu thư đến.”
“Mời vào đi.” Đổng Doanh Nhi khẽ, đứng dậy di qua ghế mềm nằm nghiêng.
Mỹ nhân nằm nghiêng, tư thế bất đồng với thường này. Triệu Cẩn vừa đi vào điện đã thấy cảnh này, bất giác hơi ngẩn ra.
Mỹ nhân nằm trên ghế mềm thấy nàng đến, môi nhếch lên . “Triệu Cẩn.”
Triệu Cẩn lấy lại bình tĩnh, đứng do dự một lúc, mới nhắc chân đi về hướng ghế mềm. Đổng Doanh Nhi vỗ ghế mềm . “Tới đây ngồi đi.”
“Việc này… Sợ rằng không tốt lắm.” Triệu Cẩn mỉm môi. “Nương nương cao quý…”
“Giữa ngươi ta cần gì những lời này, chẳng lẽ đã quên hai ta còn từng thêu chung một chiếc khăn, ngủ cùng một giường rồi ư?” Đổng Doanh Nhi khoát tay, một câu nhẹ bẫng khiến Triệu Cẩn á khẩu không trả lời .
Hoặc có lẽ lời này của Đổng Doanh Nhi đã chạm đến chỗ sâu trong ký ức, Triệu Cẩn bất giác nhớ đến khoản thời gian thiếu nữ, nàng, Đổng Doanh Nhi, Lâm Tự Hương và Văn Phi Phi từ nhỏ cùng nhau lớn lên. Khi đó họ không buồn không lo, mỗi ngày chỉ nghĩ đến ăn no vui đùi, không có gia tộc đấu đá, cũng không có triều đình phân tranh, mọi phiền não trên đời không liên quan đến họ, ấy có lẽ là quãng thời gian vui sướng nhất, nào giống như hiện tại, gió thổi báo giông tố sắp đến, dù Triệu gia họ, cũng giống lửa dưới chảo dầu, nay tạm thời an toàn, ai biết bước kế tiếp sẽ là gì. Chỉ cần sai một bước, sẽ mất hết tất cả, bây giờ, mọi việc đều là đánh cược cả tính mạng. Trên mặt nàng thoáng qua một tia ưu thương, vẫn đi tới bên cạnh Đổng Doanh Nhi ngồi xuống, lúc này mới giương mắt tốt ngày xưa.
Đổng Doanh Nhi đã rất khác xưa. Bất kể lối trang điểm hay phong cách ăn mặc, cũng là gương mặt ấy, mặc dù mỉm , cũng muốn ra vẻ thân mật như xưa, thế nét mặt đã không còn trong sáng như thời thiếu nữ, trái lại có thêm sự lương bạc và già đời. Có lẽ cuộc sống trong cung cũng không tốt, Đổng Doanh Nhi bị đưa vào cung lúc độ tuổi đang như hoa, phụ thân hiện giờ địa vị Đổng Doanh Nhi ở hậu cung rất cao, Triệu Cẩn xem ra, tất cả đều là mò. Hậu cung là nơi nào, nếu muốn mưu cầu giàu sang, dĩ nhiên sẽ cảm thấy tốt, từ nhỏ Đổng Doanh Nhi đã nuôi trong cẩm y ngọc thực, sang quý không hề là gì trong mắt nàng ta, mà sự tự do mới càng đáng quý, thế sau khi vào cung đã mất đi rồi, thế nên hôm nay trông Đổng Doanh Nhi mới xa lạ như . Triệu Cẩn thầm thở dài, trong mấy người bọn họ, bất hạnh nhất, có lẽ là Đổng Doanh Nhi.
Nghĩ , trong lòng Triệu Cẩn nảy sinh cảm giác đồng với Đổng Doanh Nhi, lại không ý biểu cảm của mình rơi vào mắt Đổng Doanh Nhi, trên mặt nàng ta nhanh chóng thoáng qua sự chán ghét. Ngay sau đó, nghe tiếng Đổng Doanh Nhi . “Từ sau khi vào cung, hình như cũng ít lui tới với ngươi hơn, hôm nay gặp mặt, lại có cảm giác cảnh còn người mất, không biết ngươi có cảm giác như hay không.”
Sau khi Đổng Doanh Nhi vào cung, mấy tỷ muội tốt ngày xưa cũng từng vào thăm nàng ta, khi đó tính Đổng Doanh Nhi âm trầm, lần nào cũng không phản ứng, Lâm Tự Hương là một người tính nóng nảy, lúc ấy từng cãi vã một trận với Đổng Doanh Nhi, Đổng Doanh Nhi cũng không gì. Về sau nữa, lúc Lâm Tự Hương gặp họ, đã . “Cô ấy quyết định muốn phân rõ rạch ròi với chúng ta, bỏ đi, cảm cầu sẽ không lâu dài, chúng ta coi ấy là tỷ muội, ấy lại không hề coi chúng ta là tỷ muội.”
Mới đầu Văn Phi Phi và Triệu Cẩn còn không tin, họ đều xuất thân võ tướng, không nhạy cảm với tâm tư người khác như Lâm Tự Hương, thế dù chậm lụt như họ, sau đó cũng từ từ nhận ra , Lâm Tự Hương không sai, Đổng Doanh Nhi xác thực có ý phân rõ rạch ròi với họ. Triệu Cẩn càng rõ hơn, có mấy lần nàng theo mẹ mình vào cung, từng muốn tìm Đổng Doanh Nhi trò chuyện, đều bị tỳ nữ của Đổng Doanh Nhi lấy cớ có việc từ chối, nhiều lần đều như thế, giống như cố ý khiến nàng khó chịu . Triệu Cẩn không hiểu , tuy nhiên về sau có vào cung, cũng không còn nhiệt hỏi thăm tin tức về Đổng Doanh Nhi nữa, có ai muốn mãi mặt nóng úp mông lạnh chứ?
Thế hiện tại, Triệu Cẩn cũng thở dài . “Đúng , ban đầu mấy người chúng ta, ngươi là người biết cách xử sự nhất, biết cách kết nhất, nay xem ra, quả nhiên vẫn là ngươi có tiền đồ.” Thật sự có tiền đồ sao? Chỉ sợ không hẳn , chẳng qua nay Triệu Cẩn không còn là Triệu Cẩn không hiểu sự đời ngày xưa, áp lực gia tộc khiến nàng dần trưởng thành hơn, bắt đầu có suy tính của bản thân. Trước Đổng Doanh Nhi đã thay đổi, sao còn có thể thật thà thẳng miệng như trước kia, trong lòng luôn có mấy phần ngăn cách.
Đổng Doanh Nhi nghe ý vị sâu xa Triệu Cẩn, lắc đầu . “Thời gian quả nhiên vô , ta không ngờ, người thẳng thắn như ngươi, nay cũng sẽ những lời đưa đẩy như . Trước mặt ta ngươi cần gì phải , ta và ngươi cùng nhau lớn lên, tâm tư của ta và ngươi cũng không cần suy đoán nhiều, hậu cung này tốt thật ư? Cái ngươi gọi là tiền đồ lại là gì, không chừng một ngày nào đó bệ hạ trăm tuổi, ta cũng phải đi theo. .”
Lời vừa ra, Triệu Cẩn cả kinh, vội vàng khắp xem có ai quanh đây không, thấy không có ai mới thở phào nhẹ nhõm, nhất thời quên mất thân phận Đổng Doanh Nhi, gõ lên đầu nàng ta, . “Chớ bậy, lời như cũng dám ra, ngày ngày ngươi đang suy nghĩ gì hả? Ai cũng ở trong cung phải ý lời ăn tiếng , ngươi thông minh như thế sao lại khinh xuất chứ, không muốn sống nữa sao?” Triệu Cẩn một hơi, bản thân thoáng sửng sốt, đột nhiên phát giác mình bất tri bất giác lại thất thố. Suy cho cùng vẫn là tốt cùng nhau lớn lên, trong lòng vẫn còn nghĩa năm xưa, dù cảm thấy đã không còn thân thiết, khi biết đối phương đang đối mặt với nguy hiểm, vẫn không nhịn lo nghĩ vì đối phương.
Đổng Doanh Nhi hình như cũng kinh ngạc vì hành vi của Triệu Cẩn, trong mắt vạch qua chút cảm phức tạp, thoáng qua rồi biến mất, nàng ta lười biếng . “Có gì đáng sợ, mỗi ngày trong cung đều như dầu sôi lửa bỏng, nếu ngày nào cũng lo lắng đề phòng, cuộc sống sẽ thế nào đây? Đúng như ngươi nghĩ , sống không bằng chết.”
Ngữ điệu mang theo sự lương bạc và tùy ý, tựa như không hề quý trọng sinh mạng mình, sự chán nản và điêu tàn ấy khiến Triệu Cẩn đau xót. Ban đầu bốn người họ, Lâm Tự Hương thẳng thắn gần như cứng ngắc, nàng và Văn Phi Phi lại là võ tướng tùy tiện, khi họ ở cùng nhau thì khó tránh khỏi xảy ra tranh chấp, khi đó đều là Đổng Doanh Nhi đứng ra giảng hòa. Có thể vì Đổng đại nhân xử sự khéo đưa đẩy, Đổng Doanh Nhi cũng thừa hưởng từ phụ thân, nhỏ tuổi xử sự rất chu đáo. Lúc đó mấy người bọn họ, ngoài miệng Lâm Tự Hương không , lòng đối với Đổng Doanh Nhi cũng âm thầm phục tùng. Đổng Doanh Nhi thân thiết hào phóng, ai cũng thích, một trong sáng xinh đẹp như hoa ấy mà lại trở nên héo hon như bây giờ, Triệu Cẩn không thể rõ trong lòng mình có cảm giác gì, tóm lại là không dễ chịu.
Bạn thấy sao?