Vào trong phòng, Tố Tâm ôm lấy cả người Trinh An mà rơi nước mắt. Điều này Trinh An không nên lời, nỗi uất hận của Tố Tâm, Trinh An hiện tại cũng chỉ là bé tám tuổi, sao có thể hiểu chứ. Cho dù bây giờ Trinh An có là một người lớn, cũng sẽ không hiểu vì sao nhóc mới vừa quen biết này lại ôm mình òa khóc.
Khóc một trận xong Tố Tâm bèn ngừng lại, chỉ lôi kéo Trinh An tỉ tê vài lời. Đời trước Trinh An là nương duy nhất giúp đỡ nàng và xem nàng như bằng hữu, đáng tiếc tỷ ấy cũng không thể cứu rỗi Tố Tâm . Trong những ngày Tố Tâm sống trong tăm tối hoang mang, chỉ có một bằng hữu là tỷ ấy tới khai sáng cho nàng, thậm chí vì nỗi đau của nàng mà mắng huynh trưởng mình.
Lúc này đây thì khác rồi, Tố Tâm không cần hèn mọn tìm kiếm sự an ủi. Hiện tại nàng chỉ cần quý trọng thực tốt người này, thậm chí cũng có thể bao dung, không chèn ép và ám đối với vị ca ca mà mình chán ghét của tỷ ấy. Dù rằng Tố Tâm rất ghét người kia, hắn cũng chưa thật sự ra chuyện thương tổn gì với nàng, nên nàng sẽ cố gắng lơ người này đi.
Tố Tâm muốn để Trinh An vào cung chơi với mình trước hôm hoàng thượng mở tiệc chiêu đãi quần thần. Tố Tâm nghĩ trước tiên sẽ mang Trinh An đi, năm ngày sau khi kết thúc buổi tiệc, Hộ Quốc công có thể đưa Trinh An về.
Nàng thoáng sang Trinh Hoa, mọi thứ trong quá khứ coi như đã thành mây khói thoảng qua. Tố Tâm cũng không phải người sinh ra đã kiêu ngạo ương ngạnh không ai bằng. Nếu muốn trách, có lẽ là vì sự sủng ái của phụ hoàng dành cho nàng, e rằng tất cả đều do số mệnh đi. Trinh Hoa thì lại nhớ rõ về ánh mắt này, cho đến khi hoàn toàn mờ nhạt, hắn vẫn nhớ có một ánh đã bản thân bối rối thực nhiều năm như .
Sau khi chào tạm biệt Hộ Quốc công, Tố Tâm đưa Trinh An trở về hoàng cung, còn dẫn Trinh An đi bái kiến hoàng thượng và hoàng hậu. Hoàng thượng thấy nàng biết tìm chơi , tất nhiên cũng vui vẻ thay nàng. Cho dù là một vị hoàng đế rất thương con , trong lòng ông cũng hổ thẹn vì không chuyện gì có ý nghĩa cho nữ nhi của mình. Hoàng thượng vẫn không thể hiểu vì sao Tố Tâm bỗng chín chắn trưởng thành như một người lớn, chẳng lẽ thật sự do Linh Nhi dạy bảo ở trong mộng.
Tố Tâm dẫn Trinh An đi tham quan đình đài lầu các của Tố Tâm cung, cùng tỷ ấy đến dỗ dành và chơi với Hoằng Nhi. Những gì Trinh An thấy là một thiếu nữ điềm tĩnh mà không mất đi vẻ hoạt bát, trên người Tố Tâm ẩn chứa khí chất cao quý từ trong xương cốt. Nhưng từng cái nhíu mày và nụ của nàng đối với người khác lại ấm áp hơn nữa còn bình dị và gần gũi, người ta bất giác chìm sâu vào.
Từ nhỏ Hoằng Nhi đã thích tỷ tỷ, dùng hết mọi nỗ lực để tỷ tỷ thấy sự ưu tú của mình, đáng tiếc Tố Tâm đã từng phớt lờ đệ ấy. Lúc này đây Tố Tâm muốn tham dự vào cuộc sống của Hoằng Nhi, bồi dưỡng đệ đệ trở thành một thái tử đủ tư cách.
Trinh An thích trẻ nhỏ, cũng sẵn sàng chăm sóc Hoằng Nhi cùng Tố Tâm, hai người thỏa thích vui sướng chơi hết năm ngày. Tố Tâm rất thích người này, nếu có thể, nàng thật muốn tỷ ấy ở mãi cùng mình trong Tố Tâm cung.
Nhưng sự vắng mặt của Tố Tâm trong năm ngày qua, Tề Văn Võ có chút khó lòng thích ứng. Thiếu niên liều mạng tập luyện đến đổ mồ hôi, từng giọt lấp lánh hệt như thủy tinh dưới ánh mặt trời. Trước buổi cung yến, Tiểu Kiếm với Tề Văn Võ: “Công tử, đến lúc đi rồi.”
Tề Văn Võ buông bảo kiếm trong tay, cau mày đáp: “Được, ta đi tắm sạch một thân mồ hôi này.” Tuy Tề Văn Võ vẫn luôn bộ không thèm để ý ở trước mặt Tố Tâm, thật ra hắn vô cùng quan tâm đến, hắn sợ rằng càng để ý sẽ càng dễ mất đi. Hắn cũng có phần lo lắng khi thấy Tố Tâm, nàng sẽ còn quan tâm đến mình sao? Thời gian năm ngày đối với một đứa bé mà dường như có vẻ hơi dài.
Đến đại sảnh yến tiệc, Tề Văn Võ có phần hơi xấu hổ vì chỗ ngồi đã lấp đầy người. Tiểu Kiếm lập tức bước lên phía trước: “Công tử, bên này.” Nói xong hắn đưa Tề Văn Võ tới trước chiếc bàn duy nhất của Tố Tâm, lúc này hai người mới thấy mặt nhau. Tố Tâm lại che mặt lau đi hai giọt lệ vừa rơi, nàng nhớ tới kiếp trước Võ ca ca cũng ghé qua một lần này, bị mình nhạo bèn bỏ đi. Lần xuất hiện trở lại trên yến tiệc hoàng cung, đã là mười năm sau đó, Võ ca ca cũng đã quen với sự châm chọc mỉa mai của nàng.
Nhìn thấy Tố Tâm trong lòng Tề Văn Võ dường như buông lỏng thứ gì đó, tuy hắn không thèm quan tâm, lòng sớm đã thừa nhận người này, chỉ là trái tim non nớt không muốn biết của thiếu niên.
Bạn thấy sao?