Sống Lại Ta Không [...] – Chương 6

Mỗi ngày Tố Tâm đều dành thời gian để xem Tề Văn Võ lúc thì luyện võ lúc lại đọc sách, thời gian ấy nàng đều an tĩnh ngồi uống một chén trà nhỏ. Đa phần thời gian còn lại nàng luôn âm thầm sử dụng hiệu quả của nhẫn ngọc, tất cả bố cục cũng bắt đầu từ giây phút này. Mỗi ngày có người chết, cũng có người bị khống chế. Người tốt tất nhiên sẽ đối xử tử tế, kẻ ác sẽ trực tiếp bị xử lý. Tố Tâm không chỉ bày bố cục diện mà còn vì nguyện vọng của dân chúng. Lòng người mới là điều quan trọng nhất, thân là người ở vị trí cao, suy cho cùng nàng cũng nên một vài chuyện có ý nghĩa.

Ngày hôm ấy, nhị hoàng tử vừa cờ gặp mặt bèn trêu ghẹo Tố Tâm: “Hoàng muội, nghe muội thường xuyên chạy tới Đình Hiên cung, chẳng lẽ thật sự xem người ngoài nào đó như ca ca ruột à?” Hắn nhướng lông mày lên chọc vào đúng trọng tâm.

Tố Tâm cũng không lớn không nhỏ đáp lại: “Ta gì có ca ca ruột hồi nào, không phải chỉ có một đệ đệ ruột thịt thôi sao? À, đúng rồi, hoàng huynh cũng là hoàng huynh ruột của ta. Nhưng người mà phụ hoàng thích, Tố Tâm đều mến hệt như , chẳng lẽ hoàng huynh không ưa sao?”

Nhị hoàng tử ha hả: “Nào có, phụ hoàng thích, thân nhi thần tất nhiên ta cũng phải thích. Chỉ không ngờ rằng hoàng muội rộng lượng như , ta còn lo nghĩ sợ phụ hoàng thương người khác hơn mà bỏ quên hoàng muội sẽ khiến lòng hoàng muội không vui đấy.”

Tố Tâm trả lời bằng khẩu khí không nhỏ: “Phụ hoàng thương ai nhất còn cần phải nghĩ sao, điều này không phải cẩu tặc nào cũng đoạt đi . Ta là miếng thịt nơi đầu quả tim của phụ hoàng, cho dù ta có cho kẻ tặc tử nào, phụ hoàng cũng sẽ giúp ta lau tay, sao mà trách tội .” Còn không phải do có đồ cẩu tặc nào đó bởi vì lòng ghen ghét mà người mình sao, mắng vài câu cẩu tặc ngược lại quá là tiện nghi cho hắn. Tố Tâm nghĩ nghĩ, vẫn quyết định không thể mắng chửi người như , cứ như đang tự mắng luôn chính mình.

Lời này nhị hoàng tử giật thót, nghe thế nào cũng như nàng đang chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, trong lòng hắn khó chịu, cũng không thể châm ngòi nữa. Chỉ tiếp tục : “Hoàng muội phải, cho dù người khác có nhận sủng ái cũng không sánh bằng hoàng muội. Hoàng hắn ta còn có việc, cáo từ trước nhé.” Mãi đến khi ra khỏi tầm của Tố Tâm, hắn mới thầm phi một ngụm lẩm bẩm xúi quẩy.

Tố Tâm nhíu lông mày về phương xa, thầm nghĩ không nên vội, thù của đời trước nàng tất sẽ báo. Ngươi dám xúi giục hãm Võ ca ca, ta chỉ có thể ghi nhớ ngươi thêm nhiều hơn. Đời trước nàng bị hắn xúi giục thành công, cho nên đã nhiều chuyện tổn thương đến Võ ca ca như , đời này nàng nhất định phải bồi thường cho Võ ca ca.

Vì thế Tố Tâm chạy đến Đình Hiên cung công tác một hồi, nàng tin nếu mình không tiến đến khiêu khích, kẻ dám khiêu chiến uy nghiêm của hoàng gia có lẽ còn chưa sinh ra đâu.

Nước đi của ván cờ cũng cần chậm rãi, dù sao bố trí xong kết cục thì vẫn phải chờ đến khi quân cờ vào đúng chỗ. Lòng Tố Tâm cũng an ổn lại bắt đầu nhớ về thời thơ ấu của mình, thân đều đạt , nàng nhớ tới người bằng hữu của mình là Trinh An quận chúa.

Dù Trinh Hoa, ca ca của Trinh An là người nàng bắt đầu oán ghét từ kiếp trước, điều đó cũng không thể giảm sự thích của Tố Tâm với người Trinh An này.

Tố Tâm đi thỉnh an hoàng thượng xong bèn xin phê chuẩn đến phủ Hộ Quốc để gặp người tốt mà đời này nàng còn chưa gặp lại. Trong lòng Tố Tâm nôn nóng đến nỗi quên mất rằng kiếp này mình còn chưa từng gặp qua Trinh An. Thế là nàng đành phải một câu trái lương tâm và lấy Trinh Hoa chủ đề, hắn là người đã vang danh bên ngoài từ khi còn nhỏ tuổi. Thật vất vả mới vòng vo đến đoạn nghe Trinh Hoa có một muội muội tên Trinh An, lúc này nàng mới có thể thỉnh cầu đi gặp.

Tố Tâm vẫn chỉ mang theo hai tiểu nha hoàn Cúc Lan, trong cung đều biết hai vị này hiện đang tin dùng, ngược lại Mai nương trước kia sủng ái hiện giờ đã bị quên vào một góc. Từ trước đến nay đều như thế huống chi là trong cung, sủng thì có hàng ngàn người coi trọng, khi thất sủng lập tức bị vạn người ghét bỏ. Cuộc sống hàng ngày của Mai Trúc hai người càng trở nên tồi tệ, thường xuyên bị sai khiến công việc nặng nhọc.

Tố Tâm cũng không muốn hao tổn tâm tư đối với những kẻ bạch nhãn lang không thân thích đó, chỉ là một nô tỳ mà thôi, nàng muốn xem thử lúc này hai người kia còn có cái gì để người ta muốn lợi dụng dụ dỗ nữa.

Đến phủ Hộ Quốc, Hộ Quốc công nhanh chóng dẫn một đoàn gia quyến quỳ ở cửa nghênh đón. Tố Tâm vội nâng Hộ Quốc công dậy: “Hộ Quốc công chớ hành đại lễ như với một tiểu nha đầu như ta, đáng lẽ Tố Tâm phải thỉnh an Hộ Quốc công mới đúng. Về sau chớ nên như thế, ngài không muốn Tố Tâm tới tìm tỷ tỷ chơi sao?”

Hộ Quốc công vội đáp lời: “Không phải, không phải, hoan nghênh hoan nghênh. Trinh Hoa, Trinh An, mau tới tham kiến Tố Tâm công chúa.”

Trinh Hoa đã là một thiếu niên cao ráo, Trinh An mở to đôi mắt tròn xoe chạy tới. Tố Tâm cũng không thèm Trinh Hoa mà ôm cánh tay Trinh An rủ rê mang mình vào khuê phòng của tỷ ấy. Trinh An vui tươi hớn hở đáp lại, tỷ ấy cũng không có nhiều bè lắm.

Trinh Hoa là lang trong mộng của các thiếu nữ, cho dù chỉ là một tiểu công chúa bảy tuổi, cũng không nên lơ hắn triệt để như . Trinh Hoa có chút xấu hổ khẽ sờ mũi rồi xoay người đứng sau lưng Hộ Quốc công. Mọi người cũng không ý đến việc này, chỉ âm thầm nghĩ phải lấy lòng Tố Tâm thế nào.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...